Chúng tôi rất vui được chia sẻ kiến thức sâu sắc về từ khóa Thơ về Huế – Cảm nhận Huế mộng mơ qua những vần thơ thổn thức. Bài viết da lau roi den voi hue mong mo tập trung giải thích ý nghĩa, vai trò và ứng dụng của từ khóa này trong tối ưu hóa nội dung web và chiến dịch tiếp thị. Chúng tôi cung cấp phương pháp tìm kiếm, phân tích từ khóa, kèm theo chiến lược và công cụ hữu ích. Hy vọng thông tin này sẽ giúp bạn xây dựng chiến lược thành công và thu hút người dùng.
Bạn đang xem: Thơ về Huế – Cảm nhận Huế mộng mơ qua những vần thơ thổn thức
Bạn Đang Xem: Thơ về Huế – Cảm nhận Huế mộng mơ qua những vần thơ thổn thức
Chùm thơ về Huế luôn mang trong mình sự mơ mộng và rất nên thơ. Bởi khung cảnh của miền quê này vốn đã trữ tình làm con người ta thêm thổn thức. Đó chính là tiếng chuông chùa Thiên Mụ, là những cụ già chống gậy đi dạo &o những buổi xế chiều. Với Huế luôn mang nét trầm mặc và sự thê lương… Hãy cùng cảm nhận những bài thơ về Huế dưới đây để cùng yêu thêm mảnh đất này bạn nhé!
Đã từ lâu, Huế chính là một nhóm đề tài bất tận trong thơ ca. Những bài thơ về Huế cũng đã góp phần sâu sắc trong việc chuyển tải cảm xúc, những rung động trước thiên nhiên và con người xứ Huế. Là tiếng chuông Thiên Mụ bóng gió. Là cái hồn Huế nồng đậm. Là những nỗi buồn &o những chiều mưa tầm tã. chính bới chính vì thế hấp ủ ấp nay chúng tôi xin gửi tới bạn những bài thơ về Huế để bạn cảm nhận và yêu thêm mảnh đất này.
Cỏ thạch xương bồ phảng phất hươngQuằn quại trôi về phía đáy thươngTiếng chuông nghèn nghẹn trong tháp nắngThiên Mụ đong đầy gió viễn phương.
Tôi bị đuổi ra ngoài muôn kiếpPhiêu dạt chiều nay mắc sông HươngNúi xanh đau thắt trên triền cỏĐôi bờ mái đẩy khúc miên trường.
Thiếu nữ Huế đường phượng bay dáng lụaSông Hương choàng tỉnh bỗng ngại ngùngÁo em sương trắng miền say đắmNgười lạ ven đường hóa nhớ nhung.
Cố Đô nhân từ như ánh mắt Quan ÂmHương Giang dùng dằng không muốn rời xứ HuếTrường Tiền ghim sâu trong lòng bao dâu bể…Thiên Mụ già khắc năm tháng rêu phong!
Đại Nội im lìm khép kín thâm cungNgười hấp ủ ấp nay tìm hấp ủ qua để sốngMặt trời Ngọ môn đã từ lâu tắt ngấmTa khoác Long bào hoài niệm buổi chầu xưa!
Hương Giang ơi! Em mấy tuổi rồi?Sao không chịu thích nghi cùng hiện đạiCứ không thay đổi nét trầm tư con gáiThuở Cố Đô vâng, dạ… bẫng gót hài?
Em cứ lắng sâu như lớp lớp đền đàiAnh nghiêng ngả say một đời tuổi mộngĐồi Vọng Cảnh chiều nay gió lộngTrăng thượng tuần quên tuổi giỡn sóng chơi!
Điện Hòn Chén u huyền giữa hư ảo đầy vơiCồn Hến đi về cùng nét riêng ẩm thực”Nắng hàng cau” cứ làm ta thổn thứcTìm ”khuôn mặt chữ điền” và tà áo trắng ngẩn ngơ…
Huế vẫn như xưa tím ngắt đôi bờMột ngày nọ ta tân hôn chiều muộnNeo hoàng hôn &o eo thon tận hưởngNét nghìn năm mặc gió cuốn em rồi…
Em đứng đây đợi anh đến trao lờiKhông xuống thuyền để rời sang bến khácChỉ sợ rằng giữa dòng đời đen bạcHai đứa mình sẽ bị lạc mất nhau
Em vẫn buồn như mưa chốn Vân LâuNhư điệu hò u sầu Hương Giang gọiAnh mãi xa để cõi lòng đau nhóiTrái tim em nói yêu đến tận cùng
Biết bao giờ mới nối được tình chungĐể hai ta không mông lung bến đợiCho yêu thương chẳng còn xa vời phi tầniHuế hết buồn khi mưa tưới ngập đường
Người xưa ơi!! Giờ có còn vấn vươngMột người em đứng lặng trong sương sớmHình bóng khắc của tình đầu mới chớmGiữ nơi tim giờ rớm máu đau mình
Ngất ngưởng, cheo leo, ba đèo đến Huế,Hải Vân, Phú Gia, Phước Tượng đặt chân,Lăng Cô, chân mây vịnh đẹp vô ngần,Phá Tam Giang hoàng hôn chiều tím ngắt!
Trở về Huế trong chiều mưa se sắt,Phố yên bình, nhẹ nép dưới cơn mưa,Cứ buông rơi như chẳng tạnh bao giờ,Man mát buồn lặng nhìn Hương Giang chảy!
Tôi nhớ Huế, nhớ người con gái ấy,Nhớ về em, nhớ áo trắng nữ sinh,Nhớ về em lung linh một bóng hình,Ngày chia tay mối tình chưa được ngỏ!
Tôi nhớ Huế, khúc dân ca ngày đó,Nhớ áo the, khăn xếp, áo dài xinh,Màn đối đáp say đắm, rất tài tình,Dòng Hương Giang nhạc Cung Đình in dấu!
Tôi nhớ Huế nhớ về chùa Thiên Mụ,Nhớ những cây cầu tự thủa thiếu niên,Dã Viên, Phú Xuân tiếp đến Tràng Tiền,Tuổi thơ tôi gắn liền bờ Nam – Bắc!
Núi Ngự Bình ước mơ thời đi học,Được đặt chân, ngắm Thành Nội, Cố Đô,Được chiêm ngưỡng những vẻ đẹp bất ngờ,Của Thủ Đô 1 thời dân Nước Việt!
Biết bao điều đã làm lên tha thiết,Tự ngàn xưa chỉ của Huế, Huế ơi!Để hấp ủ ấp nay ta đã trở về rồi,Nguyện mãi mãi trọn đời yêu thương Huế!
Áo tím ta về bỗng nhớ nhauNgày xưa chia biệt bến giang đầuTà huy bóng lặng từ dạo ấyAi hay bờ bãi hoá nương dâu.
thờ ơ bao thu bụi khói tànẢo ảnh 1 thời thoáng sương tanĐường đời bóng ngả lưng chừng núiThành xưa xa lắc dấu non ngàn.
Hiu hắt mưa buồn lối Đông baHư không chuông đổ khắp quan HàTóc thề e ấp đâu thành nộiKỷ niệm ngày nào xanh lá hoa.
Kinh kỳ từ ấy biệt quân vươngVó ngựa chinh phu mỏi dặm trường Chiều mưa thêm lạnh chiều mưa HuếƯớt cả câu hò ướt dòng Hương.
Có ai còn nhớ khúc Huế xưaNhớ một đường chiều những đón đưaCó nghe chuông vẳng từ Thiên mụNúi Ngự tím dần vệt nắng thưa.
Đường xa vạn lý dấu thời gianLắng đọng trong tim nghẹn cung đàn Nhớ mãi một chiều mưa xứ HuếGiọng hò ký ức mãi còn vang.
“ chim xa rừng còn thương cây nhớ cộiNgười xa người tội lắm người ơiThà rằng không biết thì thôiBiết rồi mỗi đứa một nơi thêm buồn”
Huế bây chừ còn đẹp rứa không ODòng Hương Giang thương điệu hò mái đẩyChuông Thiên Mụ vẫn ngàn đời như vậyNao nao lòng khiến ta thấy ước ao.
Huế bây chừ còn đậm những khát khaoĐêm Đại Nội lạc &o vườn thượng uyểnNghe Nhã Nhạc cung thanh, trầm hòa quyệnBước chân đi lưu luyến chẳng muốn rời.
Huế bây chừ mưa vẫn chẳng ngừng rơiVành nón nghiêng che nửa đời của MệNước sông Hương vẫn đục trong như thếCầu Tràng Tiền như thể bóng người xưa.
Huế bây chừ em đã đến hay chưaVề thôn Vĩ câu thơ vừa viết dởBóng trăng treo ngang mối tình duyên nợCồn Hến nằm bến nớ nhớ bên ni.
Huế bây chừ anh đến chẳng muốn điThoảng trong gió …..Thầm thì….Tà áo tím !
Anh đến, Huế mưa nhiều không anhSông Hương có dăn dở mình sóng Cầu Tràng Tiền vẫn âm thầm soi bóngCâu ca nào da diết khúc Nam Ai.
Còn không liễu rủ những sớm maiTha thướt đến nao lòng tà áo ấyDập dềnh mái chèo xao nuớc dậyBóng xích lô ai lãng đãng nẻo đường khuya.
Chợ Đông Ba còn tấp nập như mọi khi ?Tiếng người bán- người mua mặn mà quáChè cung đình vị thanh thanh lạGánh hàng hoa cứ bình lặng dâng hương.
Chiều cố đô, hoàng hôn vấn vươngMặt trời lưu luyến trên lầu Văn mãi thếQuốc Học im lìm những ngày hè bế giảngMặc khúc nhạc ve thổn thức góc tim mình.
“Ơi, Huế của ta”- Huế xinh xinhSắc tím dịu dàng, tím đằm thắmNhững lăng tẩm ngàn năm cứ tự mình xua bụi bặmSáng ngời lên không hổ danh Kinh thành …
Chưa nói trọn một lời đã nhớ Mần rằng mà duyên nợ Huế của tôi Cầu 12 nhịp em ơi các lần qua lại nhớ lời Huế Thương.
Thật lòng soi bóng dòng Hương Cứ như soi một khung gương Đất trời Hãy ra Bạch Mã em ơi Để Hải Vân đẹp quá trời cảnh thơ.
Lăng Cô bãi đẹp bất ngờ Nằm lim dim mắt nhẩm thơ Hoàng Thành Vịnh Lăng Cô nước mãi xanh Đèo cao nắng chói rừng xanh thông già.
Ngự Bình em có theo ra Trăm năm núi mãi vẫn là núi trơ Chùa Thiên Mụ hóa bài thơ Tiếng chuông vọng đến bây giờ còn thiêng.
Phú Bài cánh én chao nghiêng Đất Cố Đô mãi làm nên ân tình Tam Giang lộng bóng trời xanhCon tấp ủ cái cá đã thành nguồn vui.
Xem Thêm : Vì sao chúng ta nhìn màu sắc khác nhau và cần máy đo màu quang
Đông Ba nón trắng em ơi Mỗi &nh nón gắn một lời Yêu thương Phú Văn Lâu lầu Văn Chương Tiếng thơ say cả Giang Hương bao đời.
Cơm Âm Phủ ngọt chao ơi Hương gạọ thơm hến giữ lời về thăm Dẻo thơm mành xửng trăm năm Mệ cưng con Mệ dành phần ngọt thơm.
Ta về Vỹ Dạ biết ơn Tâm hồn Hàn biến nước non thơ tình Chớ ra đập đá một mình Trăng soi đáy nước nên hình cô liêu. . .
Huế mộng mơ Huế tình ái Dốc Nam Ai mỗi sáng chiều đợi Em Đò Kim Long gợi êm đềm Ơi con đò dọc khó quên xứ này! . . .
Huế ơi ta mãi đợi chờCâu hò điệu ví vang bên bờ sông HươngNgự Bình * chín nhớ muời thươngTràng Tiền* bắc nhịp môi hường em trao.
Huyền Trân Công Chúa* thuở nàoTam Giang* ánh mắt em trao tình đầuĐông Ba * nghĩa nặng ân sâuMong ngày phát hiện gỡ gỡ lại say màu Thiên An*.
Nguy nga Đại Điện* son &ngChiều hoang Bạch Mã* mơ màng trong taVọng Cảnh* đàn gió ngân ngaLăng Cô* biển đẹp tưởng là đang mơ.
Thủy Tiên* liêu rủ mắt hồThuân An* sóng vỗ câu thơ thắm tìnhVề thăm Thiên Mụ* mái đìnhTrúc Lâm* ước hẹn duyên mình nên đôi.
Mời bạn đến Huế quê tôiGhé thăm lăng tẩm đền đài uy nghiThuyền Rồng Mời bạn cùng điDu sông ngắm cảnh mấy khi trong đời
Chiều &ng nhạt nắng rong chơiViếng chùa Thiên Mụ đến nơi điện đàiNgự Bình có một không haiDòng Hương soi bóng đề tài thơ ca
Giọng hò trầm bỗng vang xaCàng thêm yêu Huế thiết tha mặn màThủy chung mến khách gần xaNét riêng rất Huế tinh hoa đất trời
Cố đô danh thắng tuyệt vờiPhú Xuân Thuận Hoá một thời &ng son
Chiếc nón nghiêng, tà áo dài tím là cảm xúc chủ đạo của các bài thơ về Huế. Đó là nét đẹp và sự quyến rũ của con người nơi đây. Cũng khó có thể bắt gặp Bức Ảnh người phụ nữ ghi đậm &o dấu ấn thơ ca đến vậy. Chính vẻ đẹp ấy đã chinh phục bao trái tim của người thi sĩ và cũng chính từ đó đã viết nên bao bài thơ về Huế hay xúc động lòng người.
Anh tìm Huế nơi nắng chiều lịm tắtNắng chiều tà hiu hắt cố đô xưaDòng Hương xanh màu mắt em kỷ niệmAnh tìm Huế của những buổi chiều mưa
Tà áo tím, trót thương tà áo tímNón ai nghiêng ghẻ lạnh đứng giữa dòngMắt lệ buồn rơi mấy nhịp cầu congHơn đôi lần cố đô sầu môi mắt
Anh về Huế tìm dáng em không thấyThẫn thờ tìm, thờ thẫn, thuở em xinhAi quên ai đất Thần Kinh rêu phủKhói thuốc anh hư ảo tựa dáng hình
Ơi áo tím, ơi nón nghiêng chiều nắngHỡi đông phong, hỡi héo hắt thu sầuNày Tràng Tiền, này tiếng chuông Thiên MụEm gái cố đô đã lạc về đâu?
Em là Huế hay Huế anh trong ấyHương Giang trôi hay làn tóc em anhThôi tiễn biệt rồi ngóng chờ trong HuếAnh vẫn tìm em của những ngày xanh…
Giữ chút gì rất Huế đi emNét duyên là trời đất giao hoàDẫu xa một thời anh gặp lạiVẫn được nhìn em say lá hoa
Giữ chút gì rất Huế hiền ngoanThề nguyện ai có cắt tóc dàiLàm sao gió thổi cho bay tócVà suốt mùa đông lạnh se vai
Giữ chút gì rất Huế mặn màDạ thưa ngọt lịm ai mê sayEm đi gót nhẹ xanh hồn cỏVà hơi thở mềm sương khói bay
Giữ chút gì rất Huế trang đàiNón nghiêng bóng nắng dáng thơ ngâyGặp anh, nón hỡi đừng nghiêng xuốngCho anh trông mắt ngọc mày ngài
Giữ chút gì rất Huế dịu dàngÁo trắng hai tà chắp cánh thơEm như lụa mỏng bay trong phốMột chiều sương trắng ngỡ như mơ
Dẫu em rất Huế tự bao giờĐừng để lòng như cung điện xưaĐừng cho anh suốt đời đứng đợiTrước cấm thành gọi chẳng ai thưa.
Thôi thế là em xa rời rồi!Đường đi mỗi bước lại xa xôiTim tím rừng chiều, tim tím núiTim tím chiều hấp ủ, tim tím mai
Ban chiều tim tím nhớ mong nhauĐêm tối kìa em tím rất nhiềuAnh cúi xuống hôn màu tím giấyThư về em, tím nét thương đau
Mai mốt rồi đây lầm cát bụiAnh lại đường xa trải kiếp ngườiTim tím rừng chiều, tim tím núiChiều hôm nhiều tím thế em ơi!
Huế giao mùa trời đâu vội vãĐợi anh về gom nỗi nhớ nhauRăng mấy đợt thu vương cành láĐể thân em đơn lẻ rầu rầu?
Huế mùa sương gió thổi ầm àoMưa rơi buồn lòng dạ xôn xaoEm sợ lắm phương xa ai biếtCó trót thương tà áo O nào
Chiều riêng đợi anh không trở lạiAnh bây chừ phiêu bạt nơi mô?Rứa biền biệt có còn nhớ tới:“Đây một người con gái cố đô…?”
Huế chiều ni vắng anh buồn lắmMưa nhạt nhòa con nước sông HươngAnh mần chi phương trời bên nớTội bên này em đứng… tơ vương!
Ngắt một chút mây trên lăng Tự ĐứcGửi &o mắt em thêm một dáng u hoàiĐôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳmThêm mây &o e tan nát lòng ai!
Anh quỳ xuống hôn lên đôi mắt đóbất chợt sao thương Huế rất lạ lùngChắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻTiếng quê hương xao động vô cùng
Hẹn chi rứa răng chừ em sợ lắmMạ ngày xưa cũng từng nói như emAnh mất Mạ càng thương em tha thiếtNhư từng thương câu hát Huế êm đềm
cảm ơn em đã cho anh nhìn lạiDòng sông Hương trên bến cảng Sài GònNước như ngọc in bóng thuyền lấp lánhMái chèo khua vương nhẹ cánh rong non
Nếu lại được em ru bằng giọng HuếĐược vỗ về như Mạ hát ngày xưaCâu hát Huế chứa chan lời dịu ngọtChết cũng đành không nuối tiếc chi mô
Lá rơi tháng tám thôi mà emÁo tím lệ nhòa ngẩn ngơ xemEm sợ mưa rơi dòng Hương ướtHay sợ mùa thu lá rơi thềm?
Sao đứng bên cầu mùa gió lộngĐợi ai chiều về vẫn ngóng trông?Tóc thề theo gió đưa hương ngátLàm anh say hồn bên đây sông
Gió thu đợt này sao rét quáThương vai em lạnh làm sao đây?Biết con gái Huế e lệ lắmCứ đứng trông thôi, tội dáng gầy!
Nắng hôn nhẹ vai gầy em gáiSao vô tình em để chiều rơi?Chân cứ bước như còn bước mãiLá cuốn theo ánh mắt anh rồi!
Huế mùa này hoàng hôn rất khẽMắt em buồn nghiêng rẽ chân mâyBờ vai nhỏ tóc mềm che đậyVạt nắng hồng rớt xuống hồn say
Em dỗi hờn 1/2 yêu thươngHay đang mơ một mảnh tình hường?Mà gót chân hững hờ lướt vộiĐể nắng chiều rơi ướt dòng Hương…
Người tình hỡi khi mô anh về lạiĐêm mưa này riêng trăn trở mình emHuế mùa sương buốt giá lạnh vai êmLòng gái Huế chỉ mong ngày tái ngộ
Đời giông tố em với người gặpBuổi sơ đầu răng có biết chi mô?Em có biết duyên tình rồi tan vỡĐể lạc loài thân nữ bến Lăng Cô
Em quán vắng bến chờ mưa nắng gộiNgười lữ hành chưa mỏi gối chùng chânThuyền biền biệt chẳng có ngày tương hộiThuở từ ly thu ghé đã bao lần
Người tình hỡi! Bóng người xa xăm quáChi rứa trời! Tội Tôn nữ hoài mongHọ nói cười hiu hắt dáng bên sôngHuế buồn thiu những bóng người xa lạ
Đời thênh thang em như là chiếc láNgười phong trần còn mơ chốn trời hoangDẫu thiệp hồng người trở gót sang ngangEm xin đợi một hồi âm thấu lạnh
Xem Thêm : Vén màn kín đáo về lời đồn yểm bùa, ma ám tại Thuận Kiều Plaza
Hạ dấu mình… thu về nữa đó anhThu nay khơi em đơn lẻ sao đànhNgười thương Huế có thương lòng gái Huế?Giữa thu tàn như xác lá mong manh…
Những bài thơ về Huế đặc sắc luôn được đông đảo bạn đọc săn đón nồng nhiệt. Huế là một địa danh nổi tiếng của nước ta chứa đựng nhiều giá trị về văn hóa và lịch sử. Hãy cùng nhau theo dõi bài viết này và cảm nhận ngay nhé!
Cố Đô nhân từ như ánh mắt Quan Âm Hương Giang dùng dằng không muốn rời xứ Huế Trường Tiền ghim sâu trong lòng bao dâu bể… Thiên Mụ già khắc năm tháng rêu phong!
Đại Nội im lìm khép kín thâm phủ Người hấp ủ nay tìm hấp ôm qua để sống Mặt trời Ngọ môn đã từ lâu tắt ngấm Ta khoác Long bào hoài niệm buổi chầu xưa!
Hương Giang ơi! Em mấy tuổi rồi? Sao không chịu thích nghi cùng hiện đại Cứ không chuyển biến nét trầm tư con gái Thuở Cố Đô vâng, dạ… bẫng gót hài?
Em cứ lắng sâu như lớp lớp đền đài Anh nghiêng ngả say một đời tuổi mộng Đồi Vọng Cảnh chiều nay gió lộng Trăng thượng tuần quên tuổi giỡn sóng chơi!
Điện Hòn Chén u huyền giữa hư ảo đầy vơi Cồn Hến đi về cùng nét riêng ẩm thực ”Nắng hàng cau” cứ làm ta thổn thức Tìm ”khuôn mặt chữ điền” và tà áo trắng ngẩn ngơ…
Huế vẫn như xưa tím ngắt đôi bờ Một ngày nọ ta tân hôn chiều muộn Neo hoàng hôn &o eo thon tận hưởng Nét nghìn năm mặc gió cuốn em rồi…
Em đứng đây đợi anh đến trao lời Không xuống thuyền để rời sang bến khác Chỉ sợ rằng giữa dòng đời đen Bạc Hai đứa mình sẽ bị lạc mất nhau
Em vẫn buồn như mưa chốn Vân Lâu Như điệu hò u sầu Hương Giang gọi Anh mãi xa để cõi lòng đau nhói Trái tim em nói yêu đến tận cùng
Biết bao giờ mới nối được tình chung Để hai ta không mông lung bến đợi Cho yêu thương chẳng còn xa vời hoàng hậui Huế hết buồn khi mưa tưới ngập đường
Người xưa ơi!! Giờ có còn vấn vương Một người em đứng lặng trong sương sớm Hình bóng khắc của tình đầu mới chớm Giữ nơi tim giờ rớm máu đau mình
Ngất ngưởng, cheo leo, ba đèo đến Huế, Hải Vân, Phú Gia, Phước Tượng đặt chân, Lăng Cô, Chân Mây vịnh đẹp vô ngần, Phá Tam Giang hoàng hôn chiều tím ngắt!
Trở về Huế trong chiều mưa se sắt, Phố yên bình, nhẹ nép dưới cơn mưa, Cứ buông rơi như chẳng tạnh bao giờ, Man mát buồn lặng nhìn Hương Giang chảy!
Tôi nhớ Huế, nhớ người con gái ấy, Nhớ về em, nhớ áo trắng nữ sinh, Nhớ về em lung linh một bóng dáng, Ngày chia tay mối tình chưa được ngỏ!
Tôi nhớ Huế, khúc dân ca ngày đó, Nhớ áo the, khăn xếp, áo dài xinh, Màn đối đáp say đắm, rất tài tình, Dòng Hương Giang nhạc Cung Đình in dấu!
Tôi nhớ Huế nhớ về chùa Thiên Mụ, Nhớ những cây cầu tự thủa thiếu niên, Dã Viên, Phú Xuân tiếp đến Tràng Tiền, Tuổi thơ tôi gắn liền bờ Nam – Bắc!
Núi Ngự Bình ước mơ thời đi học, Được đặt chân, ngắm Thành Nội, Cố Đô, Được chiêm ngưỡng những vẻ đẹp bất ngờ, Của Thủ Đô một thời dân Nước Việt!
Biết bao điều đã làm lên tha thiết, Tự ngàn xưa chỉ của Huế, Huế ơi! Để hấp ôm nay ta đã trở về rồi, Nguyện mãi mãi trọn đời yêu thương Huế!
Áo tím ta về bỗng nhớ nhau Ngày xưa chia biệt bến giang đầu Tà huy bóng lặng từ dạo ấy Ai hay bờ bãi hoá nương dâu.
hững hờ bao thu bụi khói tàn Ảo ảnh một thời thoáng sương tan Đường đời bóng ngả lưng chừng núi Thành xưa xa lắc dấu non ngàn.
Hiu hắt mưa buồn lối Đông ba Hư không chuông đổ khắp quan Hà Tóc thề e ấp đâu thành nội Kỷ niệm ngày nào xanh lá hoa.
Kinh kỳ từ ấy biệt quân vương Vó ngựa chinh phu mỏi dặm trường Chiều mưa thêm lạnh chiều mưa Huế Ướt cả câu hò ướt dòng Hương.
Có ai còn nhớ khúc Huế xưa Nhớ một đường chiều những đón đưa Có nghe chuông vẳng từ Thiên mụ Núi Ngự tím dần vệt nắng thưa.
Đường xa vạn lý dấu thời gian Lắng đọng trong tim nghẹn cung đàn Nhớ mãi một chiều mưa xứ Huế Giọng hò ký ức mãi còn vang.
“ chim xa rừng còn thương cây nhớ cội Người xa người tội lắm người ơi Thà rằng không biết thì thôi Biết rồi mỗi đứa một nơi thêm buồn”
Huế bây chừ còn đẹp rứa không O Dòng Hương Giang thương điệu hò mái đẩy Chuông Thiên Mụ vẫn ngàn đời như vậy Nao nao lòng khiến ta thấy ước ao.
Huế bây chừ còn đậm những khát khao Đêm Đại Nội lạc &o vườn thượng uyển Nghe Nhã Nhạc cung thanh, trầm hòa quyện bước chân đi lưu luyến chẳng muốn rời.
Huế bây chừ mưa vẫn chẳng ngừng rơi &nh nón nghiêng che nửa đời của Mệ Nước sông Hương vẫn đục trong như thế Cầu Tràng Tiền như thể bóng người xưa.
Huế bây chừ em đã đến hay chưa Về thôn Vĩ câu thơ vừa viết dở Bóng trăng treo ngang mối tình duyên nợ Cồn Hến nằm bến nớ nhớ bên ni.
Huế bây chừ anh đến chẳng muốn đi Thoảng trong gió ….. Thầm thì…. Tà áo tím !
Anh đến, Huế mưa nhiều không anh Sông Hương có dăn dở mình sóng Cầu Tràng Tiền vẫn lặng thầm soi bóng Câu ca nào da diết khúc Nam Ai.
Còn không liễu rủ những sớm mai Tha thướt đến nao lòng tà áo ấy bồng bềnh mái chèo xao nuớc dậy Bóng xích lô ai lãng đãng nẻo đường khuya.
Chợ Đông Ba còn tấp nập như mọi khi ? Tiếng người bán- người mua mặn mà quá Chè cung đình vị thanh thanh lạ Gánh hàng hoa cứ bình lặng dâng hương.
Chiều cố đô, hoàng hôn vấn vương Mặt trời quyến luyến trên lầu Văn mãi thế Quốc Học im lìm những ngày hè bế giảng Mặc khúc nhạc ve thổn thức góc tim mình.
“Ơi, Huế của ta”- Huế xinh xinh Sắc tím dịu dàng, tím đằm thắm Những lăng tẩm ngàn năm cứ tự mình xua bụi bám bụi bờ Sáng ngời lên không hổ danh Kinh thành …
Chưa nói trọn một lời đã nhớ Mần rằng mà duyên nợ Huế của tôi Cầu 12 nhịp em ơi các lần qua lại nhớ lời Huế Thương.
Thật lòng soi bóng dòng Hương Cứ như soi một khung gương Đất trời Hãy ra Bạch Mã em ơi Để Hải Vân đẹp quá trời cảnh thơ.
Lăng Cô bãi đẹp bất ngờ Nằm lim dim mắt nhẩm thơ Hoàng Thành Vịnh Lăng Cô nước mãi xanh Đèo cao nắng chói rừng xanh thông già.
Ngự Bình em có theo ra Trăm năm núi mãi vẫn là núi trơ Chùa Thiên Mụ hóa bài thơ Tiếng chuông vọng đến bây giờ còn thiêng.
Phú Bài cánh én chao nghiêng Đất Cố Đô mãi làm nên ân tình Tam Giang lộng bóng trời xanh Con tôm cái cá đã thành nguồn vui.
Xem Thêm : Vì sao chúng ta nhìn màu sắc khác nhau và cần máy đo màu quang
Đông Ba nón trắng em ơi Mỗi &nh nón gắn một lời Yêu thương Phú Văn Lâu lầu Văn Chương Tiếng thơ say cả Giang Hương bao đời.
Cơm Âm Phủ ngọt chao ơi Hương gạọ thơm hến giữ lời về thăm Dẻo thơm mành xửng trăm năm Mệ cưng con Mệ dành phần ngọt thơm.
Ta về Vỹ Dạ biết ơn Tâm hồn Hàn biến nước non thơ tình Chớ ra đập đá một mình Trăng soi đáy nước nên hình cô liêu. . .
Huế mộng mơ Huế Tình yêu Dốc Nam Ai mỗi sáng chiều đợi Em Đò Kim Long gợi êm đềm Ơi con đò dọc khó quên xứ này! . . .
Trên đây là những bài thơ về Huế hay mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn sẽ hình dung một cách rõ ràng và sắc nét hơn về con người và mảnh đất nơi đây. Chính chính do nếu có thể hãy đặt chân đến xứ Huế một lần bạn nhé! Bạn sẽ yêu và thấy lòng mình xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảm ơn Anh chị em đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!
Nguồn: https://kengencyclopedia.org
Danh mục: Hỏi Đáp