Top 50 Cảm nghĩ về người thân của em (hay nhất) – VietJack.com

Chúng tôi rất vui được chia sẻ kiến thức sâu sắc về từ khóa Top 50 Cảm nghĩ về người thân của em (hay nhất) – VietJack.com. Bài viết cam nghi cua em ve mot nguoi than yeu nhat tập trung giải thích ý nghĩa, vai trò và ứng dụng của từ khóa này trong tối ưu hóa nội dung web và chiến dịch tiếp thị. Chúng tôi cung cấp phương pháp tìm kiếm, phân tích từ khóa, kèm theo chiến lược và công cụ hữu ích. Hy vọng thông tin này sẽ giúp bạn xây dựng chiến lược thành công và thu hút người dùng.

Bài văn Cảm nghĩ về người thân yêu của em gồm dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các bài văn mẫu hay nhất, ngắn gọn được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học sinh lớp 7. Hi vọng với 50 bài cảm nghĩ của em về người thân yêu nhất trong gia đình này Các bạn sẽ yêu thích và viết văn hay hơn.

Bạn Đang Xem: Top 50 Cảm nghĩ về người thân của em (hay nhất) – VietJack.com

Top 50 Cảm nghĩ về người thân của em (hay nhất)

Dàn ý Cảm nghĩ về người thân của em

I. Mở bài

– Giới thiệu về người thân, cảm xúc những ấn tượng bao hàm của em về người đó

II. Thân bài

– Cảm nghĩ về những đặc điểm ngoại hình của người thân

+ Làn da

+ Mái tóc

+ Khuôn mặt

+ Đôi mắt

+ chiếc miệng

+ Hàm răng…

– Cảm nghĩ về công việc của người thân

– Cảm nghĩ về tính tình của người thân

– Cảm nghĩ về một kỉ niệm với người thân

III. Kết bài

– Cảm xúc của em về người thân, liên hệ bản thân, lời hứa

Sơ đồ Cảm nghĩ về người thân của em

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 1

Ai đó từng bảo rằng tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất thảy. Ai trong cuộc sống cũng đều có tình cảm đặc biệt của mình. Và hấp ôm nay khi đặt bút xuống, em xin được bộc lộ những tình cảm của mình dành cho mẹ, người em yêu quý nhất trên đời.

Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Mẹ có mái tóc đen dài nhưng giản dị, lúc nào mẹ cũng búi sau đầu. Me có một gương mặt phúc hậu, lúc nào cũng mỉm cười nhìn chúng em đầy thái ân. Nhưng em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mắt có đôi mắt bồ câu, không lúc nào ngơi ngóng trông, đon đả đến mọi người trong gia đình. Bao những to toan nhọc nhằn, mẹ thường giấu &o đôi mắt. Mẹ chịu đựng mẹ chẳng nói, nên em sợ làm cho mắt mẹ buồn.

Ngày ngày mẹ cần cù một nắng hai sương ngoài đồng. Sự vất vả in hắn lên dáng hình và đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay làm lụng vất vả, đầy những vết chai và đôi khi sưng tấy, nhưng mẹ vẫn đặt lên mái tóc em một cử chỉ ân cần, và như cách mẹ tháo vát mọi công việc gia đình. Mỗi khi nhìn đôi bàn tay ấy , em lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Mặc dù rất bề bộn với công việc nhưng việc gia đình và bà con lối xóm mẹ đều thu vén tất cả. Đối với bà con lối xóm mẹ đối xử đầy nghĩa tình gắn bó. Khi hàng xóm có việc gì mẹ đều giúp đỡ mọi người. Chính vì thế mẹ đều được mọi người yêu quý. Đối với gia đình mẹ chăm lo từ những việc nhỏ nhất. Những giây phút gia đình quây quần bên bữa cơm mẹ nấu là những giây phút hạnh phúc nhất. Mẹ còn lo cho chúng em tự truyện ăn học, vệ sinh member và dạy dỗ chúng em những điều hay lẽ phải. Chúng em luôn được nhận rất nhiều tình thương của mẹ.

Nhưng em đã có lần làm cho đôi mắt mẹ buồn. Một lần khi được mẹ đưa em đến trường, khi thấy mấy đồng tiền trong túi áo mẹ, em đã nảy sinh những ham muốn về những cái kẹo xanh đỏ mà đã lấy cắp của mẹ. Và trên đường đi bộ về nhà em đã rất ăn năn hận hận hận. Em biết mẹ đã biết nhưng kì lạ là mẹ chẳng nói gì, mẹ không mắng em, mẹ vẫn nhìn em bằng đôi mắt thái ân. Nhưng em thấy trong đôi mắt mẹ buồn. Em bỗng òa lên khóc nức nở, em xin lỗi mẹ em đã thấy ăn năn hận hận hận vô cùng. Mẹ chỉ ôm em &o lòng và bảo rằng mẹ rất vui khi em biết mình sai và nhận lỗi. Mẹ không mắng em vì mẹ muốn em tự nhận ra lỗi lầm của mình.” Ai trong cuộc đời đều có lỗi lầm, điều quan trọng là ta có biết nhận ra và sửa sai. Chính vì thế mà con người ta mới trưởng thành. Mẹ vẫn sẽ yêu và thương các con vì các con là con của mẹ”. Sự im lặng cũng chính là sự nghiêm khắc mẹ trao cho em. Ngay từ lúc đó em đã tự dặn lòng không bao giờ được làm cho mẹ không vui.

“Công cha như núi thái sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Tình cảm cha mẹ dành cho ta là vô bến bờ, mà dù có thế nào ta cũng không thể đong đếm được. Em rất hàm ân khi được là con của mẹ. Em sẽ không làm cho mẹ buồn mà khiến mẹ tự hào về em. Sau này dù có đi đến phương trời nào, em vẫn sẽ vững tin và cố gắng vì em biết vẫn luôn có đôi mắt mẹ ở phía sau đang hướng về em.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 2

Nhà thơ Trần Quốc Minh đã có những câu thơ rất hay viết về mẹ:

“Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

cám ơn đã cho con được làm con của mẹ, cám ơn vì con còn có mẹ để được yêu thương và cám ơn vì tất cả các tình ái thương, chăm chút, công lao nuôi nấng rộng lớn của mẹ đã dành cho con. Với tôi, mẹ luôn là người phụ nữ vĩ đại mà tôi yêu hơn chính bản thân mình.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài năm mươi năm tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi. Chắc bởi lẽ cuộc đời mẹ đã có quá nhiều khó khăn, nhiều vất vả in hằn trên khuôn mặt rám nắng, mái tóc ngả màu, bàn tay chai sạn của mẹ. Nhưng với tôi, mẹ mãi là người phụ nữ đẹp nhất, có một vẻ đẹp mà không ai và không bao giờ có thể thay thế được vị trí đó. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, gương mặt mẹ điểm những vết đồi mồi, chân chim, những vết nhăn đã in trên trán và khóe mắt mẹ. Những gì đồng đội tôi có được ngày hấp ủ nay được khắc trên từng nếp nhăn trên khuôn mặt tảo tần của mẹ. Mái tóc mẹ dài, xoăn và đã mở màn điểm màu của thời gian khi những sợi tóc bạc bẽo ngày càng đua nhau chen chỗ của những sợi tóc đen. Nhưng lâu lâu mẹ lại nhờ tôi nhuộm lại tóc cho mẹ nên tóc mẹ vẫn còn đen lánh và mượt mà lắm. Đôi mắt mẹ là nơi chứa chan biết bao vui buồn cuộc đời mẹ nhưng dù khi mệt mỏi hay buồn phiền đôi mắt ấy vẫn ánh lên sự trìu mến, sự tươi cười để che dấu đi tất cả, mẹ không muốn đồng đội tôi phải suy nghĩ, phải lo lắng cho mẹ. Trên gương mặt mẹ, có một thứ luôn thường trực đó là nụ cười, mẹ luôn vui vẻ với cuộc đời dù đôi khi cuộc đời bất công với mẹ đi chăng nữa. Bàn tay mẹ chai sạn, cầm tay mẹ mà tôi thấy thương mẹ nhiều quá, những vết xước chi chít chồng chéo nhau trên đôi bàn tay gầy guộc khắc khổ ấy.

Mẹ là một người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc, mẹ luôn là người đầy bổn phận, hết mình vì công việc, là một nhân viên xuất sắc nhiều năm liền. Với mọi người, hàng xóm bao quanh, mẹ luôn hòa đồng, vui vẻ, đon đả, tốt bụng, khi nhà ai có đám giỗ, đám cưới muốn nhờ mẹ sang nấu giúp mẹ đều sẵn lòng. Trong gia đình, đó là người phụ nữ yêu chồng thương con, biết lo toan cho gia đình, chăm chút con cái, đặc biệt mẹ nấu ăn rất ngon. Mẹ biết nấu rất nhiều món ăn và thay đổi thực đơn hàng ngày để bữa cơm không bị nhàm chán cho nên vì thế cả bố tôi hay bạn bè tôi dù đi đâu nhưng đến giờ ăn cơm là chỉ về ăn cơm mẹ nấu.

Mẹ là người yêu thương con cái, luôn tạo mọi điều cực tốt cho tôi được ăn học và vui chơi. Lúc tôi có làm điều gì có lỗi, mẹ không quát mắng nặng lời mà ngồi lại chỉ ra cho tôi nhận ra khuyết điểm của bản thân. Tuy mẹ bận rất nhiều công việc nhưng mẹ vẫn luôn niềm nở đến việc ăn học của bạn bè tôi. Tôi và mẹ có rất nhiều kỉ niệm những kỉ niệm mà tôi nhớ mãi đó là lần tôi bị sốt cao đột ngột lúc ấy đã khuya, mẹ đã phải thức suốt đêm để chườm mát, đo nhiệt độ liên tục cho tôi. Chốc chốc mẹ lại ghé tai &o sau lưng tôi để nghe tiếng phổi, rồi lại sờ mu bàn tay, mu bàn chân tôi để xem tôi đã đỡ sốt hơn chưa. Nhìn mẹ chăm chút, lo lắng vì tôi mà tôi lại càng thấy yêu mẹ nhiều hơn. Dường như, mẹ còn dạy tôi nấu nhiều món ăn ngon mà mẹ hay nấu cho gia đình. Mẹ luôn bày dạy, chỉ bảo để tôi ngày càng hoàn thiện hơn.

Mẹ luôn là người phụ nữ tôi yêu thương, quý trọng nhất. cảm ơn vì cuộc đời đã cho con làm con của mẹ, cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con, cảm ơn những vất vả, sớm hấp ủ, tần tảo của mẹ để con được khôn lớn như ngày hấp ủ nay. Mẹ thật là người phụ nữ vĩ đại, phi thường, luôn hết mình cho công việc và gia đình. Nếu ai hỏi tôi về siêu nhân vật, tôi sẽ kể họ nghe về mẹ của tôi mà không phải là một superman hay một nhân vật nào mà báo chí ca tụng. Mẹ luôn là người ấn tượng nhất của con.

“Tần tảo sớm hấp ủ ấp mẹ nuôi con khôn lớn

Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…”

Mọi thứ trên đời này đều có số liệu chính xác trừ tình ái thương của mẹ, tình mẹ lúc nào cũng đong đầy, bao la rãi như biển Thái Bình, không bao giờ ngừng nghỉ. Để đáp lại công lao rộng lớn của mẹ, tôi tự hứa phải học tập chăm chỉ, ngoan ngoãn, cố gắng trở thành người công dân có ích để mẹ vui lòng.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 3

Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao rộng lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: “Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…”

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. nghĩa vụ của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc &o sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng các giọt mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học kinh nghiệm thiết thực khi bước &o đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha bằng lòng thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện để kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác bỏ bỏ bỏ người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với &i hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác &o thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào:

– Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày &i chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề!

Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể bảo rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian ân cần chăm nom đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo:

Xem Thêm : Rối loạn đa nhân cách là gì? Và những bộc lộ | Medlatec

– Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi bởi vậy dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.

Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 4

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao lăm người đáng để chúng ta thương yêu và để không ít tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, Bức Ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Xem Thêm  50+ mẫu ảnh chụp đồ lót đẹp nhất cho phái nữ bài viết liên quan

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, hiện giờ chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi ăn tiêu trong gia đình đều phụ thuộc &o đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngả bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần Bội Tệ Bội Bội Bội bạc tình Bẽo đãi đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát. Và cả các ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38 – 48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng bảy, tháng tám, rồi cả các tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó &o mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố &o giờ đây để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn nói với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được ăn tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thuyệt vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn bảo rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất niềm nở đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. &o mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

bởi thế, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong sự nghiệp của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố làm gương sáng để noi theo.

Và tôi bái phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và coi ngó khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước &o mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có 1 bàn tay ấm áp chở che, coi ngó, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được bắt bắt gặp gỡ gỡ gỡ gỡ lại. thời điểm thời điểm thời điểm hiện giờ khi tôi vấp ngã, tôi nên cần phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người bao quanh mình hơn, và đặc biệt hãy niềm nở, coi sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng hàm ân bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 5

“Gia đình” – tiếng gọi thiêng liêng nhất đối với mỗi người. Đó là nơi nuôi dưỡng chúng ta lớn lên và là chỗ dựa tinh thần khi chúng ta gặp khó khăn. Nơi ấy đong đầy biết bao tình ái của ông bà cha mẹ, chan chứa bao kỉ niệm sâu sắc mà đầy tình mến thương. Và ở đó, tôi đã có được tình mẫu tử thiêng liêng, tình phụ tử cảm động, nhưng còn một thứ tình cảm mà tôi luôn xúc động khi nhắc đến đó là tình bà cháu mến thương. “Bà” chính là tiếng gọi thân thương từ sâu thẳm tâm hồn tôi. Bà tôi là người tuyệt hảo nhất, là người đã sinh ra mẹ và góp phần coi ngó, dạy dỗ tôi từ những ngày thơ bé.

Ngoại tôi – người không mang nặng đẻ đau tôi, người không cho tôi dòng sữa mát lành nhưng đối với tôi, bà là người rất đáng kính, là người tôi yêu thương. Những kỉ niệm giữa bà với tôi luôn trân trọng. Tôi thương lắm những khổ đau mà bà đã trải qua suốt dặm dài cuộc đời. Tuổi thơ của tôi là bà, là vòng tay ấm áp của bà luôn ôm tôi &o lòng, là những lời ru thiết tha đưa tôi &o những giấc mơ đẹp, là những lúc ngoại ẵm, ngoại cõng trong vòng tay yêu thương. Hình ảnh bà thân quen trong cuộc sống, hiền hậu ôn tồn chỉ bảo cho con cháu. Người bà luôn yêu thương, đon đả và lo lắng cho những đứa cháu nghịch ngợm… Thế nhưng cuộc sống trôi qua theo guồng quay của tạo hóa, tôi bất thần thấy bà đã già đi rất nhiều. Nếu như tôi ngày càng khôn lớn, trưởng thành thì tóc bà lại thêm những sợi bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt bà ngày càng lộ rõ, cái lưng còng ngày nào vẫn thường cõng tôi rong ruổi trên mọi nẻo đường lúc bấy giờ dường như đã yếu đi rất nhiều. Nhìn dáng bà còng còng, tôi biết bà rất khổ. Thời trẻ, bà đã vất vả vật lộn với cuộc sống để nuôi gia đình. Tôi yêu bà bởi cái dáng còng còng và mái tóc bạc phơ ấy.

Tôi cũng thương lắm cái dáng vẻ gầy guộc, tần tảo sớm hấp ủ ấp với những bước chân chầm chậm của bà. Cả mái tóc điểm bạc pha sương, pha cả màu nắng, pha màu thời gian của bà. Tôi còn thương đôi mắt hiền từ mà ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự nhân hậu, tình ái thương bà dành cho con, cho cháu. Ánh mắt chan chứa thương yêu, trìu mến, dịu dàng, ánh mắt biết xoa dịu, vỗ về, khơi dậy niềm vui trong lòng tôi. Tôi thương nhất đôi tay rám nắng, gầy gầy, xương xương, nổi nhiều gần xanh của bà. Đó là đôi bàn tay nhọc nhằn vì con, vì cháu. Chính đôi bàn tay ấy đã nuôi dưỡng mẹ tôi và đồng hành cùng với tôi từ thuở ấu thơ cho đến tận bây giờ, giúp tôi có thêm sức mạnh để vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống. các lần tôi buồn, đôi bàn tay ấy đặt lên vai tôi khiến tôi có cảm giác như có thêm điểm tựa, vơi đi bao luôn buồn. Và cũng chính đôi bàn tay ấy đã dắt tôi từ những bước đi chập chững đầu tiên. Tôi nhớ như in cái ngày tôi bước &o lớp Một – cái ngày tôi bước những bước chân đầu tiên trên con đường học vấn. Bố mẹ đi công tác xa, chỉ có bà bên tôi, đưa tôi đến cổng trường Tiểu học ngày ấy. Bàn tay bà gầy gò, chai sần theo mưa nắng phong ba nắm gọn bàn tay nhỏ bé của tôi dắt tôi đi về phía trước. Khi đó, bà nói:

– Cháu ngoan của bà hãy gắng học thật chăm nhé! Bà tin rằng một mai nào đó cháu sẽ có những bước đi vững chãi bằng chính thành công từ sự nỗ lực của mình trên chặng đường tương lai dai dẳng phía trước. Giọng nói ấm áp, miệng bà mỉm cười, nụ cười tươi rói trên gương mặt hiền từ, phúc hậu cùng lời dạy ngọt ngào thuở ấy hiện giờ đã khiến tôi gặt hái nhiều thành tích trong học tập. Ở cái tuổi xế chiều, cái tuổi 70 là vậy nhưng bà có bao giờ chịu để thuộc hạ nghỉ ngơi. Bà luôn làm việc không ngừng nghỉ, làm đủ mọi việc trong nhà. Bà rất ít ngủ. Người ta thường nói tuổi già như vậy quả không sai. Những đêm gió thổi về lạnh, bà không ngủ, bà ngồi đan áo cho tôi, đứa cháu xa quê, đan áo cho cái lạnh cắt da cắt thịt bên ánh đèn heo hắt. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy bà và nói: Bà ơi! Bà đi ngủ đi.

Đối với hàng xóm láng giềng, bà luôn nhã nhặn, vui vẻ. Thân thiện, hòa đồng, ân cần, giúp đỡ người khác là những lời nhận xét của mọi người về bà. Có miếng ăn ngon, bà luôn chia sẻ mỗi người một ít, giúp mỗi người một tay những lúc họ gặp khó khăn. Là người phụ nữ của gia đình, người mẹ, người bà của con cháu nên bà hay nghiêm khắc, vẫn luôn nhắc nhở, khuyên bảo. Với tôi bà là người tuyệt nhất. Mỗi khi tôi buồn vì chuyện gì, bà cũng vỗ về, an ủi. Tôi làm điều gì sai bà cũng ôn tồn, giảng giải cho tôi hiểu. Thật xúc động biết bao trước tình cảm yêu thương bà dành cho chúng tôi. Tấm lòng yêu thương vô tư không cần đền đáp của bà đối với tôi làm cho tâm hồn tôi thêm chứa đựng nhiều hơn những kỉ niệm đẹp về bà, như truyền cho tôi thêm sức mạnh.

Bà chính là bà tiên trong mẩu chuyện cổ tích của tôi. Bà thường hay thủ thỉ, nhỏ to dạy tôi những điều hay lẽ phải, bà dạy tôi cách đi đứng, nói năng, dạy tôi biết yêu thương, giúp đỡ mọi người. Bà kể cho tôi nghe những mẩu chuyện cổ tích mang đầy ý nghĩa về cô Tấm, nàng Lọ Lem, anh Khoai,… với những bài học cuộc sống. Bức Ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng như in sâu trong tâm trí tôi, luôn nhắc nhở tôi cách sống sao cho tốt. Nhờ thế mà tôi biết nhiều hơn. chân mây như mênh mông mở trước mắt. Những câu truyện, lời dạy của bà là hành trang giúp tôi có thêm tự tin, động lực cho tôi vững bước hơn. Đó là những giây phút hạnh phúc khi bên bà.

Nhắc đến bà là nhắc đến gian căn bếp lửa, đến thôn quê – nơi chôn rau cắt rốn, nơi bàn tay gầy gò đã chai sần theo hàng tháng ngày nuôi con, nuôi cháu sớm hấp ủ ấp ấp ấp, nơi có bếp lửa do bàn tay bà nhen nhóm tạo ra nhiều món ăn cho cả gia đình, những món ăn không thể tìm ở đâu ngoài bà…Tôi nhớ lắm những lúc được ở bên bà, được bà nấu cho món ăn ngon tuyệt, nhất là món canh chua bà nấu. Vị chua thanh khác biệt của canh khiến món ăn thêm phần đặc biệt đối với tôi, nó thấm đẫm những kỉ niệm yêu thương, giống như ngoại đang ăn cùng với tôi. Có lẽ vì sự hy sinh của ngoại, tình thương của ngoại là thứ gia vị đặc biệt, thứ gia vị của hạnh phúc đã nêm nếm, biến món ăn dân dã trở thành đặc biệt đối với tôi.

Bà lúc nào cũng ở bên tôi, đi theo tôi từng bước một. Tôi đã không hiểu được tình cảm của bà dành cho tôi minh mông và đặc biệt như thế. Nhiều khi tôi đã phát cáu với bà chỉ vì lúc nào bà cũng đi theo cháu. Tôi đã cáu bẳn và khó chịu, tưởng như bà sẽ ghét tôi, nhưng không, bà không bao giờ để bụng vì mấy chuyện đó, tình cảm của bà đối với tôi vẫn còn nguyên vẹn. Qua mỗi lần khó chịu của tôi, tôi càng thấy ghét bản thân mình và càng thương bà hơn. Tôi có cảm giác như được hưởng một ái tình vô bến bờ, một thứ tình cảm bà truyền cho tôi từ chính trái tim, tâm hồn đẹp đẽ của bà: bao dong, hiền hậu, tâm hồn đẹp đẽ.

thời điểm Bây Giờ, tôi sống xa bà, không còn gặp bà thường xuyên nữa. Ngày ngày, tôi cứ nhìn &o bức ảnh của bà mà nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ giữa bà và tôi khi xưa, tôi trào dâng bao cảm xúc về bà. Tôi nhớ lắm lúc cất tiếng gọi “bà ơi” mỗi khi đi học về, được chạy sà &o lòng bà, được bà xoa đầu an ủi… Nhưng bây giờ chỉ có tôi với tiếng vang vọng từ căn nhà nhỏ. Tôi nhớ lắm những món ăn đậm chất thôn quê từ tay bà nấu, những mẩu chuyện cổ tích bà kể hằng đêm… Càng nhớ tôi càng khát khao, chỉ mong hè đến nhanh để tôi có thể gặp bà. Bởi mỗi lần về quê, tôi lại cảm nhận được hơi ấm của bà. Bao giờ về đây, tôi cũng cảm thấy bình an và thanh thản. Tôi đi mạnh, dáng thẳng bên bà đã còng nhưng sao tôi vẫn có cảm giác bà đang che chở tôi như thể tôi là một đứa bé con ngày nào. các lần về quê là các lần như thế. Cái cảm giác ấy làm sao tôi quên được…

Tôi dần lớn lên, còn bà thì ngày càng già thêm. Tôi ngày càng ít thời gian bên bà. Tôi không còn hay chạy sà &o lòng bà nữa. Tôi chỉ bận chuyện học, chuyện riêng của mình. Tôi vô tâm, né tránh những cử chỉ yêu thương của bà. Những trò chơi xa hoa kéo tôi xa dần với những triết lý của bà. Tôi dần biết bào chữa lời bà. Tôi vô tình không nhận ra bà ngày càng yếu đi, mái tóc bà bạc nhiều hơn, ánh mắt bà thêm đượm buồn, nếp nhăn khóe mắt như mòn thêm mi vì thái độ của tôi. Cho đến một ngày bà bị trượt ngã vì bảo tôi đi mua đồ giùm bà, tôi cứng đầu không chịu đi vì mải mê với quyển truyện trên tay. Và rồi… dòng máu đỏ từ đâu đó trên người bà chảy ra, tôi như chết lặng không dám tin &o chính mắt mình. Tôi vội chạy đến bên bà. Tôi sợ lắm! Con tim tôi như thắt lại, muốn vỡ tung thành trăm mảnh, nghĩ lại mà ăn năn hận vô cùng. Tại sao tôi lại hư đốn, ích kỷ đến vậy. Tôi òa khóc nức nở, khóc vì những sai lầm mà mình gây ra. Ngồi mong bà tỉnh dậy, đâu đó trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ nếu như một ngày nào đó trên đời này sẽ không còn sự xuất hiện của bà nữa thì tôi sẽ ra sao? Càng nghĩ tôi càng sợ hơn. Vắng bà thì ai sẽ yêu thương, khuyên nhủ tôi nữa đây, sẽ còn ai vỗ về yêu thương tôi, còn đâu giọng nói trầm ấm kể chuyện, hát ru cho tôi hàng đêm, chắc hẳn ngày đó, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi không thể sống được, sẽ không thể thành công được nếu thiếu vắng tình thương bao la rãi ấy. Thật đáng sợ đối với tôi, tôi có cảm nhận được sự mặn chát từ những giọt nước mắt lăn dài trên má khi đó. Và bà tỉnh dậy, tôi vội ôm chầm lấy bà, vui sướng không tả nổi, những giọt nước mắt xúc động cứ thế tuôn ra. Tôi chỉ có thể nói: Bà ơi, lỗi tại cháu bà cứ trách móc cháu đi, cháu không xứng đáng nhận sự tha thứ của bà nữa. Bà ơi, cháu xin lỗi.

Xem Thêm  Bài cúng khai hạ 2023 – Văn khấn hạ nêu mùng 7

Tình cảm của bà là thứ ân nghĩa sâu nặng mà ngôn từ chẳng thế nào với tới được. Bởi vì, nó là lòng yêu thương, tình cảm, sự đon đả mà nếu không biết nghĩ đến nhau sẽ chẳng thể nào có được. Nó không hề giống với việc tính toán tặng món quà này, phong bì kia thì sẽ đổi chác được điều gì. Tất cả đều trôi chảy, tự nhiên không có gì ngưng đọng để người cho, người nhận phải lưỡng lự, ngập ngừng. Có phải mọi chân lý đều giản đơn và gần gũi như tình cảm bà dành cho tôi. Bà là một chân lý mà sao cả đời tôi không thể hiểu hết được, dẫu gần gũi xiết bao.

Tôi yêu bà lắm. Yêu bà từ những cử chỉ nhỏ đến tấm lòng của bà. Được sống trong vòng tay âu yếm của bà, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng. Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi sẽ ước thời gian trôi thật chậm để được bà vỗ về, dạy bảo nhiều hơn. Dù khi lớn lên, khi trưởng thành nhưng tôi vẫn luôn nhớ những ngày tháng ngọt ngào trong vòng tay yêu thương của bà. Bà ơi, con thương bà nhiều lắm! Cảm ơn bà đã cho con một câu chuyện cổ tích ngọt ngào đầy tình thương của bà.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 6

Nuôi con chẳng quản chi thân, Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.

Chỉ hai câu ca dao ngắn thế thôi cũng đủ để gợi lên những hi sinh lớn lao khôn kể của những người mẹ. Và mẹ em cũng là một người mẹ như thế.

Mẹ em là một cô giáo tiểu học. Hằng ngày, mẹ bận bịu với những giáo án, bài vở. Với tính tình hiền dịu, tốt bụng, mẹ luôn được mọi người yêu quý và tin tưởng. vậy cho nên, hình tượng mẹ trong em luôn là một nhà giáo vĩ đại.

Nhưng không chỉ như thế, mẹ em còn là một người mẹ tuyệt hảo. Mẹ săn sóc cho em từng bữa cơm, giấc ngủ. Mẹ ân cần em từng chi tiết nhỏ nhặt, không bao giờ để em phải cô đơn một mình. Mẹ là người cô, là người mẹ và là một người bạn luôn ở bên sẻ chia cùng em. Dù là chuyện buồn, chuyện vui hay những thắc bận rộn, khó hiểu, em luôn tâm sự cùng mẹ. Bởi em biết rằng, mẹ sẽ lắng nghe chúng bằng cả trái tim và đưa ra những định hướng đúng đắn nhất.

Mẹ đối với em như dòng nước mát lành cho chú cá nhỏ. Em không thể nào mà sống thiếu mẹ được. Em sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để trở thành niềm tự hào của mẹ.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 7

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.

Những câu thơ trên của Chế Lan Viên là những câu thơ tôi thích nhất. Bởi nó nói lên tình ái thương và đức hi sinh cao cả của người mẹ. Mỗi khi câu hát này vang lên, Hình ảnh mẹ lại tràn ngập tâm trí tôi.

Mẹ tôi là một nông dân thường ngày. Hằng ngày vất vả ngoài đồng, ngoài chợ, lo cho gia đình. Mẹ luôn bận tối mắt tối mũi với bao công việc không tên. Không có ngày nghỉ trong suốt cả năm. Mẹ tôi làm mọi thứ để mua cho tôi những bộ áo quần thơm tho, những cuốn sách mới và những món ăn ngon. Còn bản thân mẹ dù có mệt mỏi, dù ít khi có quần áo mới cũng không sao. Những tình cảm cao cả ấy của mẹ đã cho tôi cả một trời hạnh phúc.

Tôi rất yêu mẹ tôi. Từ mái tóc dài đen nhánh buộc ra sau cho đến đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp. Từ giọng nói nhẹ nhàng đến ánh mắt dịu dàng. Mọi thứ thật ngọt ngào làm sao. Mỗi ngày là khoảnh khắc hạnh phúc nhất khi tôi được ngồi bên mẹ và thủ thỉ với mẹ những điều thú vị ở trường.

Con mong mẹ luôn khỏe mạnh vui vẻ bên cạnh con. Xin cho con mãi là chú cò sống vô tư dưới đôi cánh vững chãi của mẹ.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 8

Gia đình em là một gia đình khá đặc biệt khi em được sống cùng ông bà nội dưới cùng một mái nhà. Ông nội chính là người mà em thần tượng và vô cùng kính trọng, bởi ông em chính một vị hero đã có nhiều hy sinh lập được nhiều chiến công trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Trong gia đình em ông nội chính là người có tiếng nói quyền lực nhất. Ông luôn dạy cho chúng em biết những điều phải trái đúng sai, dạy chúng em những thói quen sinh hoạt tích cực sống hết mình có lý tưởng hoài bão lớn lao. Ngay từ khi em còn nhỏ em đã thân thiết và gần gũi với ông được ông yêu thương cưng chiều. Mỗi buổi sáng ông em thường dậy từ sớm coi ngó cho những chú chim cảnh, vườn cây, ao cá của mình. Nhờ bàn tay chăm nom của ông nội mà gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi để ăn.

Ông em năm nay đã 75 tuổi mái tóc có nhiều sợi bạc nhưng sức vóc ông vẫn còn dẻo dai lắm bởi ngày xưa ông từng có thời tham gia chiến trường từng &o sinh ra tử đối mặt với kẻ thù hiểm ác nhiều lần. Chính những năm tháng khó khăn đó đã rèn luyện cho ông nội em một ý chí nghị lực sống phi phàm hơn người.

Ông cũng thường xuyên tập thể dục nên sức khỏe vẫn còn khá tốt. Nhưng đôi khi ông cũng bị đau nhức xương khớp nhất là khi trời trở gió thì vết thương ở chân ông do viên đạn ngày nào găm phải lại đau đớn nhức nhối. Em rất thương ông bởi em biết những lúc như vậy ông đau đớn nhiều lắm. Nhưng dù bệnh tình có như thế nào ông nội em vẫn luôn thể hiện phong cách của một người chiến sĩ cụ Hồ.

Ông vui vẻ lắm, mỗi khi cả nhà lo lắng suýt xoa cho vết thương của ông, thì ông em đều gạt đi và bảo rằng một chút vết thương nhỏ như vậy có đáng gì ông vẫn còn khỏe lắm. Em vô cùng ngưỡng mộ và tự hào về ông nội của mình, bởi em đã từng được học những tiết lịch sử ý nghĩa mà cô giáo giảng trên lớp. Em hiểu rằng để có 1 cuộc sống bình an như ngày hấp ủ nay ông cha ta đã phải hy sinh rất nhiều, nhiều anh hùng dân tộc đã nằm xuống nơi rừng hoang đất lạnh để hấp ủ nay chúng em được tung tăng vui vẻ cắp sách tới trường, chúng em được hưởng cuộc sống thái bình. Đó là nhờ công lao của những người như ông nội em.

Xem Thêm : Bảo vệ môi trường là gì? Tại sao phải bảo vệ môi trường?

Ông em cũng là người vô cùng nhân hậu thường xuyên giúp đỡ những người có tình cảnh khó khăn neo đơn ở trong làng của em. Trong làng em ở có nhiều cụ già con cháu đều đi làm xa hoặc đã tử trận trong chiến tranh nên giờ họ chỉ sống có một mình. Ông em thường xuyên giúp đỡ những người đó và bảo cha mẹ cùng chúng em phải giúp đỡ những người có cảnh ngộ đặc biệt. Ông luôn sống vui vẻ hòa nhã với những người bao quanh nên trong làng xóm ai ai cũng yêu mến và tôn trọng ông nôi của em. Những lúc nhàn rỗi ông nội em thường làm thơ bởi ông có tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh.

Ông là người mà em vô cùng ngưỡng mộ và tôn trọng, em mong sao ông em luôn được khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi cùng với gia đình của em.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 9

“Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm &o giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người vồ cập đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, người nào cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền &o sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. ái tình ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ bằng lòng hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất chất lượng với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì ăn năn. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: “Sao mẹ quá đáng thế! Đây là kín đáo của con, mẹ không có quyền động &o. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng &o mắt mẹ.

Tôi chạy vội &o phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu bù lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy ăn năn? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm &o tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi &o hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hấp ủ ấp ấp sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần lễ liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi ăn năn quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. căn nhà thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem kín đáo của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dị thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước căn phòng… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo ân được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết dũng cảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn bảo rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con bận bịu lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ áo quần, lau dọn tòa nhà, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ ấn tượng nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ gan lì để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu anh dũng, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, săn sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được đon đả đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 10

Những khi trái nắng trở trời,Con đau là mẹ đứng ngồi không yên.Trọn đời vất vả triền miên,Chăm lo bát gạo &ng bạc nuôi con.

Xem Thêm  KOL Shopee là gì? Cách để trở thành một KOL Shopee nhanh nhất

Mỗi khi đọc những câu ca dao trên, em lại càng thêm nhằm nhè về tình yêu và sự hi sinh vô bờ của mẹ.

Mẹ – là tiếng nói vô cùng thiêng liêng mà mỗi người con luôn gọi lên bằng cả trái tim mình. Em cũng vậy. Mỗi ngày, từ lúc mở mắt ra, đến lúc trước khi đi ngủ, mẹ là tiếng mà em gọi nhiều nhất. Bởi em hiểu rằng, dù lúc nào, dù ra sao, mẹ cũng sẽ luôn ở bên, luôn vồ cập, chăm chút cho mình.

Mẹ em là một công nhân ở nhà máy may. Cũng như bao người, mẹ làm lụng vất vả và chăm chỉ để kiếm tiền chăm chút cho con cái, gia đình. Ở nhà, mẹ còn nuôi thêm đàn gà, trồng thêm luống rau để tiết kiệm cho cuộc sống. Trong ấn tượng của em, mẹ chẳng bao giờ biết mệt hay ốm đau cả. Dù nắng, mưa mẹ vẫn đi làm đều đặn.

Mẹ chẳng thích váy đẹp, chẳng mê xem phim, cũng chẳng thích ăn thịt, ăn bánh. Nhưng đến bây giờ, khi đã lớn, em mới hiểu rằng, mẹ cũng như em cũng thích ăn ngon, thích mặc đẹp. Nhưng tình yêu thương con đã vượt lên những điều đó, khiến mẹ nhường hết tất cả những gì tốt đẹp cho con.

Mẹ luôn nhiệt tình, coi ngó em đến từng chi tiết nhỏ. Đôi lúc chính em cũng không nhận ra được thau đổi của bản thân, nhưng mẹ thì nhận ra ngay. Dù em không xinh, học hành cũng bình thường, nhưng mẹ vẫn luôn ôm em &o lòng, dịu dàng mà thủ thỉ: Con gái của mẹ là tuyệt vời nhất. Chính mẹ tạo cho em niềm tin, tạo cho em động lực để cố gắng, để hoàn thiện hơn từng ngày.

Mỗi khi nhìn thấy những vết sờn trên vai áo, những vết chai trên đôi tay, những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ. Em lại càng nhủ mình phải ngoan hơn nữa, phải lớn nhanh hơn nữa để mẹ đỡ vất vả. Hằng ngày, ngoài giờ học, em thường giúp mẹ dọn dẹp căn nhà, nấu cơm, rửa bát… Dù mẹ bảo là hãy để mẹ làm cho, còn em thì đi học, nhưng em vẫn cương quyết xin được làm cùng mẹ. Để mẹ có thêm thời gian nằm xuống nghỉ ngơi, xem một bộ phim yêu thích.

Em yêu mẹ của em rất nhiều, và em biết rằng mẹ cũng như vậy. Em mong sao, thời gian trôi thật chậm, để em mãi luôn là đứa con bé nhỏ, được ở bên cạnh mẹ mỗi sớm chiều.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 11

“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ

Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha.”

Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng nơi trái tim , là duy nhất, mãi mãi không thể thay thế đó chính là người mẹ. Người cho ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người chịu bao đớn đau khó nhọc chín tháng mười ngày bảo phủ chúng ta bằng tình yêu thương ấm áp. Và chính vì thứ tình cảm thiêng liêng mẫu tử không thể tách rời mà trong mắt tôi mẹ là người vĩ đại nhất.

Trong kí ức thơ ngây của đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, tấm hình mẹ chưa bao giờ nhạt phai. Cuộc đời tần tảo, dãi nắng dầm mưa đã cướp đi tuổi thanh xuân của mẹ. Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Cha tôi đi làm xa chính vì như thế gánh nặng gia đình từng ngày đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Dáng người mẹ cao cao, mong manh mà bền chí, trước phong ba bão táp số phận, mẹ chưa lần nào gục ngã. Mái tóc dài đã lấm tấm hoa râm ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ bé. Mỗi sợi tóc bạc điểm trên mái đầu mẹ và một nếp nhăn nơi khóe mắt là một minh chứng cho đức hi sinh của mẹ. Chỉ mới ở tuổi ngoài bốn mươi, từ mẹ đã toát lên đủ nỗi vất vả, nhọc nhằn của đời người. Nhưng trên khuôn mặt ấy luôn hiện diện ánh mắt đong đầy yêu thương và nụ cười ấm áp của mẹ. Một ánh mắt, một nụ cười có sức mạnh xua tan những bất hạnh, lạnh lẽo âm u của tuổi thơ không trọn vẹn.

Mẹ tôi là một người nông dân chân chất, hiền lành. Cuộc sống thường nhật của mẹ là bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm bạn với ruộng đồng, hoa màu. Đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai ngày qua ngày tỉ mỉ và khéo léo chăm bón, lúa và rau củ cứ mơn mởn sức sống. Hình dáng mẹ gánh đòn gánh những buổi chợ sớm như gánh cả cuộc đời chị em tôi trên vai, giọng nói niềm nở, dặn dò trước lúc ra khỏi cửa và cả mùi bùn ngai ngái theo chân mẹ từ cánh đồng xa là những gì em yêu thương cả cuộc đời. Tà áo vải nâu theo bước đi mẹ, xuôi ngược ngược xuôi, giản dị mà toát lên vẻ đẹp như chiếc áo lụa quý giá.

Mẹ dành trọn yêu thương và niềm niềm nở, sự chăm sóc cho gia đình, cho các con thân yêu. Dù đi sớm về khuya, dù bận rộn rã rời cả ngày dài, mẹ vẫn không bao giờ quên chuẩn bị những bữa cơm ấm lòng, những bộ trang phục mới để chị em em bằng bạn bằng bè. Mỗi lần hai đứa ốm, mẹ túc trực cả đêm không ngủ vì lo lắng cơn sốt sẽ hành hạ chị em em. Đêm khuya nhìn đôi bàn tay mẹ gầy gầy nắm chặt lấy tay tôi mong tôi khỏi bệnh. Tôi thương mẹ lắm. Mẹ luôn mong muốn em học thật giỏi để mai này có cuộc sống không vất vả như mẹ. Mẹ trỏ thành tín ngưỡng thiêng liêng đẹp đẽ nhất cuộc đời này. Mẹ sẵn sàng bao dong tha thứ cho lỗi lầm khờ dại của tôi. Tôi vẫn nhớ như in lần mắc khuyết điểm ba năm trước, em nói dối mẹ đi chơi đến tận tối muộn. Mẹ hớt hải lo lắng, tìm kiếm tôi khắp làng trên xóm dưới. Để rồi khi tôi trở về nhà khi tối muộn, mẹ vừa đánh tôi vừa lặng lẽ khóc. Nỗi ân hận xâm chiếm lấn át đi cảm giác đau rát trên da thịt, tôi ân hận vì đã khiến mẹ buồn. Mẹ tôi hiền lành, tốt bụng, luôn giúp đỡ hàng xóm láng giềng nên mọi người bao quanh ai cũng yêu quý và nể phục mẹ. Ông bà nội ngoại yêu thương và tự hào về mẹ em nhiều lắm. Mẹ là dâu hiền, con ngoan, dù phải chạy đi chạy lại để chăm sóc và lo việc trong nhà, mẹ vẫn chưa một lần than thở. Cuộc sống vất vả, lo toan không làm mất đi niềm lạc quan &o tương lai của mẹ. Mẹ luôn động viên chúng em phải kiên trì, vững tin và cố gắng, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn.

Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp mênh mông như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:

“Dù con lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời , lòng mẹ vẫn theo con”

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 12

Ông tôi là một sĩ quan quân đội đã nghỉ hưu với quân hàm đại tá. Gần như cả đời ông đi làm ăn xa, nay mới có dịp về sống với gia đình. Ông tôi rất hạnh phúc vì được ở nhà với những đứa cháu yêu quý của mình.

Hàng ngày, cứ tờ mờ sáng là ông lại dẫn “đoàn” cháu, chắt chạy dọc con đường làng dẫn ra cánh đồng để hít thở không khí trong lành. Buổi sáng gió mát, bầu trời trong xanh. Tôi thích thú hít thở hương vị quen thuộc của đất và cây cỏ quê hương. Sau khi tập thể dục buổi sáng, ông nhắc chúng tôi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi thay y phục chuẩn bị đi học. Thấy đứa cháu ngoan ngoãn chắp tay, lễ phép cúi đầu đồng thanh hào, ông tôi cười hạnh phúc: ” Ông ngoại chào các cháu! Nhớ chăm ngoan học giỏi nhé!”.

Tôi rất thích phong cách làm việc nhanh nhẹn dứt khoát của ông tôi. Ông luôn suy nghĩ cẩn thận trước khi biện pháp hành động. Ông thường nói: “Công việc như đánh trận các bác ạ! Phải suy nghĩ, tìm cách làm nhanh nhất, hiệu quả nhất”. Ông ấy nói rằng ông ấy có thể, ông ấy sẽ làm được, và ông ấy đã đào tạo con cháu của mình theo kỷ luật này. Từ ngày ông về, căn nhà khang trang sáng sủa, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp. Không còn cảnh giày dép, đồ chơi, sách vở vứt bừa bãi như trước. Đứa cháu nào mắc lỗi cũng nhẹ nhàng nhắc nhở, ít khi bị khiển trách. Thấy cách dạy cháu của ông nội tôi rất ngưỡng mộ.

Dù đã gần bốn mươi năm trong môi trường quân đội nhưng ông vẫn giữ bản chất của một người nông dân chân chất, thật thà và cần cù. Tất cả việc lớn, việc nhỏ ông đều không ngại khó. Khu vườn của tôi trước đây chỉ có &i cây ổi và táo sai trĩu quả, bây giờ thì ngút ngàn những hàng chuối, bưởi, cam, nhãn, vải và nhiều loại cây ăn quả khác. Mùa nào thức nấy, trong nhà lúc nào cũng có trái ngọt lành. Đây là những năm làm việc chăm chỉ của ông. Ông tôi yêu công việc, muốn đem lại niềm vui cho mọi người.

các tháng hội cựu chiến binh của thành phố họp ở chỗ tôi, do ông tôi là chủ tịch hội. Khi gặp nhau, họ thường nhắc đến những kỷ niệm vui buồn trong chiến tranh, những đồng đội đã hy sinh với giọng ngậm ngùi, xúc động. Tôi không thể hình dung được người ông hiền lành chất phác của tôi hơn ba mươi năm trước, là một tiểu đoàn trưởng quân nhân trong một tiểu đoàn xung kích tiến công từ hướng Đông Nam &o giải phóng Sài Gòn. Những ngày lễ, tết, ông ngoại vận bộ quân phục sĩ quan mới nhất, trên ngực đeo huân chương, trông oai phong! Đi cạnh anh, nắm tay anh, tôi không giấu được vẻ tự hào, kiêu hãnh trước đám bạn cùng xóm, cùng trường. Tôi hy vọng rằng khi lớn lên, tôi cũng có thể tham gia quân đội, bảo vệ tổ quốc trong các lực lượng vũ trang và để lại dấu ấn cho đất nước như người ông thân yêu của tôi.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 13

Nếu ai đó hỏi tôi rằng ai là người tôi yêu quý nhất, tôi sẽ nói đó là bà của tôi.

Bà tôi là một người tốt bụng và hiền lành, nhưng phần lớn cuộc đời bà đầy khó khăn và bệnh tật. Tôi yêu mái tóc bạc xoăn của bà, yêu dáng đi chậm rãi nhưng thong dong của bà. Ở tuổi bảy mươi, trông ông già hơn so với tuổi. Tôi đã nghe bố tôi kể rất nhiều về bà – một người phụ nữ chăm chỉ và giản dị. Bà đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy hai đứa con trai trong thời gian ông tôi đi lính. Khi cha tôi có một đứa con, ông ấy đã vất vả để chăm sóc nó, nhưng ông ấy nói rằng ông ấy tìm thấy niềm vui trong đó. Trước khi bị bệnh, bà tôi cũng làm lao công trong một văn phòng nhỏ để kiếm tiền giúp gia đình tôi vượt qua giai đoạn khó khăn. Bà cũng hay mua quà cho Cả nhà tôi, dù là những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như chiếc đồng hồ báo thức đi học hay những gói kẹo, cái bánh… Bấy nhiêu cũng đủ hiểu tình yêu của bà. Tôi cũng biết, có lần bà đi chợ, nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ, bà tôi không quay lưng lại mà tiến lại gần, lấy trong ví ra một tờ tiền, gấp hai bỏ &o mũ. Tôi thật khâm phục tình yêu thương vô bờ bến và tấm lòng rộng mở luôn mở rộng với tất cả mọi người của bà! Bà tôi cũng rất yêu thiên nhiên. Trên hiên nhỏ trước nhà lúc nào cũng đầy các chậu hoa lài thơm ngát, các chậu tiêu nhỏ trĩu quả xanh &ng… Bởi bà tôi đã nói: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn để cảm thấy thoải mái hơn.”

Mỗi lần đến thăm bà, tôi đều tựa đầu &o vai bà kể đủ thứ chuyện. Nhiều lúc tôi ôm bà mà khóc, rồi bà lại xoa đầu tôi an ủi. Khoảng thời gian đó, tôi chợt cảm thấy bà đang truyền cho tôi hơi ấm tâm hồn, tiếp thêm nghị lực để tôi vượt qua câu chuyện buồn. Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Nhưng số phận trớ trêu thay bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối và sẽ không chữa khỏi được. Sao mà bất công với một người phụ nữ luôn tần tảo chăm lo và yêu thương gia đình như bà tôi thế? Và hai năm trước &o ngày lễ Giáng sinh, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi một nơi rất xa và không bao giờ trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi biết mất mát là như thế nào. Mất mát để lại một khoảng trống trong trái tim tôi. Thật là mất mát khi phải xa người mình yêu thương nhất. Bà! Tại sao bà lại bỏ con mà đi như vậy hả bà? Bây giờ mỗi lần nghĩ đến bà là cháu nghẹn họng và cay mắt bà ạ! Bà đã dạy cho tôi một bài học quý giá: Chúng ta nên trân trọng từng phút giây, dù là nhỏ nhất khi ở bên người mình yêu thương.

Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.

Cảm nghĩ về người thân của em – mẫu 14

Cha mẹ là những người yêu thương và hy sinh cho chúng ta vô điều kiện. Mỗi khi câu hát này vang lên, tôi lại nhớ đến người cha vô cùng yêu quý và kính trọng của mình.

Bố mẹ tôi lấy nhau muộn, nên đến khi bố tôi sinh tôi đã gần bốn mươi tuổi, mẹ tôi ốm đau liên miên, sinh tôi được mấy năm thì bà mất. Kể từ đó tôi chỉ được nuôi dưỡng bởi cha tôi.

Bố tôi dáng người cao, nước da ngăm đen vì phải phơi nắng nhiều vì bố làm công trình xây dựng. Gương mặt bố tôi cằn cỗi, rám nắng của thời gian, đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng bố tôi có nụ cười rất đẹp, rất dịu dàng, có lẽ vì nước da của ông ngăm đen nên khi cười ông có hàm răng trắng bóng. Tôi yêu từng khoảnh khắc bố cười, tiếng cười của bố như gột rửa mọi nhọc nhằn, khó khăn.

Với tính vụng về của một người đàn ông, bố không có được sự khéo léo tinh tế của mẹ nên từ nhỏ, tôi là một đứa con gái, nhưng tôi luôn mặc y phục như một thằng con trai. vì thế mà tính tình tôi cũng hiếu động như đám con trai trong xóm.

Bố tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công tác đều để rất nhiều thức ăn trong tủ để tôi ăn dần. Cha tôi không biết nấu ăn, lúc mặn, lúc nhạt, nhưng lần nào tôi cũng ăn hết món này. Vì tôi biết bố dành cả tâm huyết cho những món ăn này. Trong công việc bố là người cần cù, siêng năng và có nhiều sáng kiến mới. Đối với mọi công việc, bố luôn tìm ra nhiều giải pháp khác nhau, bố luôn có phương án dự phòng nên mọi việc luôn suôn sẻ và không bao giờ dừng lại. Đó là lý do tại sao các đồng nghiệp của ông ấy yêu mến và tôn trọng ông ấy rất nhiều. Đối với hàng xóm, ông là người tốt bụng, thân thiện và luôn quan tâm giúp đỡ những người bao quanh.

Cha tôi đã đi nửa đời người, tóc đã điểm hoa râm, nhưng cha luôn hết lòng yêu thương và chăm sóc cho tôi. Tôi vẫn nhớ năm tôi học lớp một vì trường quy định là con gái phải mặc váy. Bố đi mua bộ váy đáng yêu nhất, đẹp nhất mang về cho đứa con gái nhỏ. Sáng sớm hấp ôm đó, đôi bàn tay vụng về của cha tôi tết tóc cho tôi, những bím tóc hơi rối và rất lòa xòa, nhưng tôi rất vui khi ông làm điều này cho tôi. Lần đầu tiên tôi trở thành một cô gái thực sự. Giờ đây, khi nhắc lại kỷ niệm này, tôi ứa nước mắt và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của bố dành cho tôi. Có lẽ người yêu tôi nhất trong cuộc đời này chính là người mẹ đã khuất của tôi cùng với bố.

Con chỉ ước rằng trong cuộc đời đầy chông gai, bão tố này, luôn có ba ở bên con, che chở, an ủi, nâng đỡ những lúc con vấp ngã. Đây luôn là mong mỏi sâu trong trái tim tôi. Tôi cũng mong bố sống mãi để tôi có thể báo ân một trong những phần công ơn sinh thành, dưỡng dục của ông bao năm qua.

Đã có lời giải bài tập lớp 7 sách mới:

  • (mới) Giải bài tập Lớp 7 Kết nối tri thức
  • (mới) Giải bài tập Lớp 7 chân mây sáng tạo
  • (mới) Giải bài tập Lớp 7 Cánh diều

Ngân hàng trắc nghiệm lớp 7 tại khoahoc.vietjack.com

  • Hơn 20.000 câu trắc nghiệm Toán,Văn, Anh lớp 7 có đáp án

 

Nguồn: https://kengencyclopedia.org
Danh mục: Hỏi Đáp

Recommended For You

About the Author: badmin

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *