Một Số Nhận định Về Hoàng Phủ Ngọc Tường

Chúng tôi rất vui được chia sẻ kiến thức sâu sắc về từ khóa Một Số Nhận định Về Hoàng Phủ Ngọc Tường. Bài viết nhan dinh ve hoang phu ngoc tuong tập trung giải thích ý nghĩa, vai trò và ứng dụng của từ khóa này trong tối ưu hóa nội dung web và chiến dịch tiếp thị. Chúng tôi cung cấp phương pháp tìm kiếm, phân tích từ khóa, kèm theo chiến lược và công cụ hữu ích. Hy vọng thông tin này sẽ giúp bạn xây dựng chiến lược thành công và thu hút người dùng.

Nội dung chính Show

Bạn Đang Xem: Một Số Nhận định Về Hoàng Phủ Ngọc Tường

  • Nhận định về Hoàng Phủ Ngọc Tường
  • Nhận định 1: Qua việc nghiên cứu Ai đã đặt tên cho con sông, chứng minh nhận định: “Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa”.
  • Nhận định 2: “Xin được nói về Hoàng Phủ Ngọc Tường như một thi sĩ của thiên nhiên”
  • Nhận định 3: Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhà văn của những con sông
  • đoạn phim tương tác

I. Chuẩn bị tri thứcHoàng Phủ Ngọc Tường sinh năm 1937 ở Huế, quê ở Quảng Trị, là nhà thơ có phong cách độc đáo và đặc biệt sở trường về thể loại bút kí, tùy bút. Ông là một trong những cây bút viết nhiều về Huế, cả thơ và bút kí. Tô Hoài đã nhận xét: “Hoàng Phủ Ngọc Tường trầm cả tâm hồn trong khuôn mặt cuộc đời cùng với đất trời, sông nước của Huế”.Kia rồi Hoàng Phủ Ngọc Tường trên đại lộ, lúc ấy anh đã có thêm Ai đã đặt tên cho dòng sông?, tập bút kí thứ 3 khiến dư luận đồng thanh trầm trồ, anh đúng là một ông hoàng của thể kí, sân chơi ai ai cũng có thể dạo qua nhưng được độc gải tôn vinh thì không dễ.(Theo Dạ Ngân)Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong số rất ít nhà văn viết bút kí nổi tiếng ở nước ta &i chục năm nay. Bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường hấp dẫn người đọc ở tấm lòng nhân văn sâu sắc, trí tuệ uyên bác bỏ và chất Huế thơ mông, huyền hoặc, quyến rũ. Đó là những trang viết tài hoa, tài tử, tài tình.Thực ra, bút kí Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là những áng thơ văn xuôi cuốn hút người đọc. Có độc giả ở Hà Nội đã công phu cắt từng câu trong bút kí nổi tiếng Ai đã đặt tên cho dòng sông? của anh xếp lại thành một bài thơ.

(Theo Tô Hoài)

Lai lịch dòng sông thơmTên sông Hương có tự bao giờ ? Nước sông Hương có thơm thật không ?Theo các sách cổ, trước khi mang tên sông Hương, con sông này tùy theo thời gian có những tên khác nhau.Sách Dư dịa chí của Nguyễn Trãi (1435) viết là sông Linh.Sách Ô châu cận lục do Dương Văn An nhuận sắc &o năm 1555, viết là sông cái Kim Trà (Kim Trà đại giang).Sách Phủ biên tạp lục của Lê Quý Đôn viết lại gọi là sông Hương Trà (Hương Trà nguyên).Nhiều tài liệu khác cho biết sông Hương đã từng mang tên sông Lô Dung, sông Dinh, sông Yên Lục.Từ năm 1469, dưới thời Lê Thánh Tông, Kim Trà là tên của một huyện ở phủ Triệu Phong thuộc thừa tuyên Thuận Hóa. Đến khi Đoan Quốc công Nguyễn Hoàng &o trấn phủ Thuận Hóa (1558), huyện Kim Trà được đổi tên là Hương Trà.Theo nhà nghiên cứu Phan Thuận An, “Xưa nay, người ta thường gọi tên một con sông bằng tên của vùng đất mà nó chảy qua. &o các thời kì lịch sử nói trên, khi vùng đất ấy còn mang tên là huyện Kim Trà thì con sông chúng ta đang nói đến là huyện Kim Trà. Sau đó, khi tên huyện đổi thành Hương Trà thì tên sông cũng đổi theo: sông Hương Trà. Từ sông Hương Trà đến sông Hương chỉ còn một bước, vì trong, bất cứ ngôn ngữ nước nào, dân gian thường hay rút gọn. Vả chăng, hai chữ sông Hương đẹp quá, giới văn chương trí thức cũng không muốn gì hơn.”Ngoài các bộ địa chí và sử sách vừa nêu, còn có một tư liệu lịch sử bổ sung, củng cố thêm cho lập luận địa danh sông Hương chính là do địa danh huyện Hương Trà và sông Hương Trà mà ra. Tư liệu ấy là sách Đại Nam thực lục của triều Nguyễn. Ở phần “đệ nhất kỉ” nói về thời Gia Long được biên soạn từ năm 1821 và khắc in &o năm 1848, Quốc sử quán triều Nguyễn đã viết rằng: &o ngày Bính Thân tháng 7 năm Tân Dậu, (8-1801), “vua đi Quảng Bình… Thuyền ngự khởi hành từ sông Hương tức là sông Hương Trà…”.Như vậy, căn cứ &o các tư liệu thành văn dẫn trên, chúng ta có thể khẳng định rằng, cái brand name sông Hương là do địa danh Hương Trà được rút gọn lại từ khoảng cuối thế kỉ XVIII – đầu thế kỉ XIX.Có lẽ vì thế mà theo nhiều tài liệu của người Pháp đến Huế hồi nửa sau thế kỉ XIX, họ gọi sông Hương là sông Huế.Khi đúc bộ Cửu Đỉnh bằng đồng đúc &o năm 1836, vua Minh Mạng cho khắc nổi Bức Ảnh sông Hương lên Nhân Đỉnh và ngay tại đó khắc liền hai chữ Hán “Hương giang” như ta còn thấy trước sân Thế Miếu trong Hoàng thành ngày nay.

(Theo Nguyễn Đắc Xuân)

Bút kí: Thể loại thuộc hình kí, thường có quy mô tương ứng với truyện ngắn, nhưng khác với truyện ngắn ở chỗ tác giả không sử dụng hư cấu &o phản ánh hiện thực.Bút kí ghi lại những con người và sự việc mà nhà văn tìm hiểu và nghiên cứu cùng với những cảm nghĩ của mình nhằm biểu lộ một tư tưởng nào đó. Sức hấp dẫn và thuyết phục của bút kí tùy thuộc &o hào kiệt, trình độ quan sát, nghiên cứu khám phá, mô tả của tác giả đối với hiện tượng, sự việc được đề cập đến nhằm khám phá những khía cạnh “có vấn đề”, những ý nghĩa mới mẻ, sâu sắc.Bút kí có thể thuộc về vhọc tập, có thể thuộc về báo chí tùy theo mức độ biểu thị cái riêng của tác giả và mức độ sử dụng các biện pháp nghệ thuật cùng với tính chất ảnh hưởng của nó đối với công chúng.

(Từ điển thuật ngữ vhọc hành)

II. Hướng dẫn đọcCó nhiều người viết về sông Hương, núi ngự của xứ Huế. Bài bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường là bài kí mệnh danh vẻ đẹp dòng sông Hương, khảo cứu dòng sông Hương từ thượng nguồn cho đến hạ lưu. Xuôi dòng sông Hương, ngang qua cố đô Huế, tác giả tụng ca lịch sử vẻ vang của Huế, ca ngợi nền văn hóa và tâm hồn người Huế. Sinh ra ở Huế, gắn bó với Huế bằng một tình cảm thiết tha chân tình, tác giả đã huy động những hiểu biết của mình về văn hóa xứ Huế, cùng với vốn ngôn ngữ phong phú để phát hiện và diễn tả vẻ đẹp và chất thơ của Huế diễn đạt tập trung ở dòng sông Hương như một biểu tượng của Huế. Vẻ đẹp của Hương giang được Hoàng Phủ Ngọc Tường biểu hiện qua cảm nhận của anh hùng “tôi”, hình tượng của chính tác giả, và miêu tả dòng sông Hương từ nhiều góc độ: cảnh sắc thiên nhiên, văn hóa và lịch sử, cùng với những liên tưởng bất ngờ. Đọc bài bút kí (đoạn trích trong SGK), chú ý đến cách miêu tả vẻ đẹp đó của dòng sông Hương, đồng thời phát hiện những cảm xúc, trí tưởng tượng qua các Hình ảnh trong bài bút kí, từ đó có thể bao hàm được một số đặc điểm về văn phong của Hoàng Phủ Ngọc Tường qua bài kí này.Sông Hương giữa đại ngàn Trường Sơn mang vẻ đẹp của cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại. Dòng sông chảy giữa núi rừng rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc &o những đáy vực kì lạ, và được rừng già hun đúc một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng. Có lúc sông Hương cũng dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi của hoa đỗ quyên rừng. Sông Hương, cô gái Di-gan, dịu dàng và trí tuệ khi ra khỏi rừng già thì trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở. Dòng sông Hương phía thượng nguồn, dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường, mang một vẻ đẹp hết sức hấp dẫn và kì thú, giống như cô gái Di-gan ẩn chứa bao lăm điều mới lạ đối với người đọc, ngay từ đầu đến chân đọc là con người xứ Huế.Qua khỏi rừng già, dòng sông uốn khúc qua bao nhiêu địa danh văn hóa: ngã ba Tuần, điện Hòn Chén, Nguyệt Biều, Lương Quán, Thiên Mụ rồi mới xuôi dần về Huế. Dòng sông Hương mang nhiều vẻ đẹp khác nhau: trở nên xanh thẳm, mềm như tấm lụa, mơ màng trong sương khói, vẻ đẹp trầm mặc, như triết lí, như cổ thi, lại mang âm hưởng ngân nga của tiếng chuông chàu Thiên Mụ. Với vốn ngôn từ phong phú, với sức tưởng tượng dồi dào, qua đôi mắt tinh tường và tâm hồn khoáng đãng của Hoàng Phủ Ngọc Tường, dòng sông Hương trở nên đẹp hơn, đáng yêu hơn. Sông Hương trong bài kí không còn là dòng sông thông thường mà đó là con người, cũng mang những tính cách, khi thì dữ dội, mãnh liệt, khi thì dịu dàng, êm ái, như một cô gái giàu cảm xúc. Những kiến thức về địa lí, văn hóa, lịch sử đã giúp tác giả miêu tả khá tỉ mỉ sông Hương, nhất là về lưu vực hướng chảy của nó.Khi đi ngang qua Huế, sông Hương trở nên vui tươi hẳn lên. Tác giả đã sử dụng những Tấm Bức Ảnh hưởng tác động &o giác quan người đọc. Hình ảnh chiếc cầu (cầu Tràng Tiền) được miêu tả rất ấn tượng: nó đã nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên nền trời, bé nhỏ như những &nh trăng non, hình dáng thì uốn cong như một cánh cung rất nhẹ.Được nhìn từ góc độ văn hóa, lịch sử, sông Hương là nơi sinh ra nền âm nhạc cổ điển Huế, toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế đã được sinh thành trên mặt nước của dòng sông này. Sông Hương gợi nhớ về Nguyễn Du bao năm lênh đênh trên quãng sông này liên tưởng đến Truyện Kiều và tiếng đàn của Kiều, gợi đến những câu thơ của Tản Đà và Cao Bá Quát, Bà Huyện Thanh Quan, Tố Hữu,… Sông Hương còn mang vẻ đẹp lịch sử, từng là dòng sông bảo vệ biên thùy thời Đại Việt, từng là bóng kinh thành Phú Xuân thời Nguyễn Huệ, từng chứng kiến bao cuộc khởi nghĩa, rồi đến cách mạng tháng Tám năm 1945, chiến dịch Mậu Thân 1968,…

Ai đã đặt tên cho dòng sông? là bài bút kí tiêu biểu cho phong cách Hoàng Phủ Ngọc Tường ở thể kí. Dòng sông Hương được tác giả miêu tả từ nhiều góc độ, với nhiều phương pháp để vừa khảo sát, vừa trữ tình. Hoàng Phủ Ngọc Tường có cách sáng tạo Bức Ảnh riêng: vừa tả thực, vừa so sánh, ẩn dụ vừa tạo ra những liên tưởng bất ngờ, cùng với Hình ảnh giàu đường nét, màu sắc và có cả âm thanh. Sông Hương còn được nhìn từ nhiều phía: nhìn từ đôi mắt của người nghệ sĩ lãng du về cảnh sắc thiên nhiên, nhìn từ văn hóa lịch sử để khám phá chiều sâu ý nghĩa toát lên từ dòng sông,… Văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường giàu chất thơ, có khi cao hứng cũng bay bổng, cũng không kém phần lãng mạn.

Hướng dẫn Đọc văn – Làm văn lớp 12 (Nguyễn Hữu Lễ – NXBGD)

tác giả hoàng phủ ngọc tường: You are currently viewing the topic.

Nhận định về Hoàng Phủ Ngọc Tường

Bạn đang gặp khó khi làm bài văn Nhận định về Hoàng Phủ Ngọc Tường? Đừng lo! Hãy tìm hiểu những bài văn mẫu đã được tuyển chọn & biên soạn với bài viết hay nhất của Top đáp án dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn ngôn từ nhé. Chúc Cả nhà có một ebook có ích!

Nhận định 1: Qua việc nghiên cứu Ai đã đặt tên cho con sông, chứng minh nhận định: “Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa”.

Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn có sự đồng hành sâu sắc với Huế từ khi chào đời cho đến hết cuộc sống của mình, này là nền móng nền tảng để tạo dựng nên ái tình, là nền tảng để tác giả có những phân tích thật tường tận về văn hóa, lịch sử & địa lý của xứ Huế. Từ đó viết nên tác phẩm ký Ai đã đặt tên cho con sông thật xuất sắc & thấm nhuần dáng vẻ của Huế, của nhân loại Huế, rất đỗi cảm tình & dịu dàng, đưa đậm phong thái văn nghệ mê đắm & tài hoa của tác giả. Nhà văn Nguyễn Tuân đã có một nhận định rất hay về phong thái viết chữ ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường rằng: “Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa”, ta có thể nhận biết rõ điều đó thông qua một đoạn trích của tác phẩm, trổ tài trên vẻ đẹp của dòng sông Hương êm ả, lững lờ trôi ôm ấp lấy Huế.

Xem Thêm  Toxic là gì? Từ ngữ phổ biến này có nghĩa như thế nào?

Chữ ký là chuyên mục vhọc hành đặc thù có pha trộn giữa tùy bút & ký sự, tùy bút thì thiên về cảm hứng của người viết còn trái lại ký sự thì hoàn toàn thuần túy kể lại những sự việc mà tác giả chứng kiến theo một trình tự không gian, thời gian nhất định . Chữ ký vốn dĩ là sở trường của Hoàng Phủ Ngọc Tường, chính do trong tác phẩm Ai đã đặt trên cho con sông, từng trang chữ ký đều thật xuất sắc khiến người xem vừa cảm nghĩ được mạch cảm hứng của tác giả nhờ sự liên tưởng dồi dào, mê đắm, song song cũng thông tỏ hơn về Tp Huế mộng mơ.

nói rằng ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường có nhiều ánh lửa bởi lẽ, đọc ký của ông độc giả bỗng cảm thấy ấm áp, thấy thật thêm yêu xứ Huế, thêm yêu con sông Hương, hình như tác phẩm đã thổi &o tâm hồn độc giả một hơi ấm lạ kỳ từ ngòi bút mê đắm & tài hoa ấy.

Ánh lửa ở giai đoạn này có thể nói chính là ái tình là niềm thích thú, nhiệt huyết bất tử của nhà văn giành cho sự nghiệp cầm bút, sự nghiệp phân tích những dấu hiệu văn hóa, địa lý, lịch sử của Tp Huế. Cùng lúc ánh lửa ấy cũng là tấm chân huệ tự hào, khen ngợi từ một người con xứ Huế giành cho quê hương, giành cho dòng Hương giang xinh tươi, mộng mơ, này là tấm chân huệ ấm áp, chất chứa nhiều yêu thương, nhiều cảm hứng. Nguyễn Tuân vốn đã là một nhân tài trong làng tùy bút mà cũng cần được mệnh danh, đánh giá tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường, điều ấy càng chứng tỏ được nhân kiệt, phong thái văn nghệ của nhà văn gốc Huế này.

Vẻ đẹp của sông Hương – ánh lửa chính của cả bài ký trổ tài qua nhiều góc độ. Trước hết là ở góc độ địa lý, vẻ đẹp của sông Hương trổ tài qua ba đoạn chảy, cảnh thiên nhiên rất phong phú & đưa một vẻ quyến rũ đến lạ kỳ. Sông Hương trong không gian giữa núi rừng Trường Sơn, được Hoàng Phủ Ngọc Tường ví như là “bản trường ca của rừng già”. Con sông vừa đưa chất hào hùng, sang trọng, “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc,…”, lại cũng khá đỗi trữ tình, hữu tình, với “vẻ dịu dàng, say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”. Con sông ở đoạn chảy này không khác gì như một người, luôn tồn tại những nét tính cách đối lập nhau nhưng lại dung hòa bổ khuyết cho nhau, tạo ra một vẻ đẹp cá tính biệt lập, nhiều màu sắc cho dòng Hương giang.

Để trang trí thêm cho tính cách của con sông, Hoàng Phủ Ngọc Tường lại tiếp tục nhân hóa sông Hương, ví nó như hình mẫu của một cô gái Di-gan với những nét tính cách “phóng khoáng và hoang dại”, với điệu nhảy xoay tròn, lắt léo, rất quyến rũ & nồng nàn say mê. Như thế con sông bỗng trở nên thật sinh động, thật cá tính, đưa một “tâm hồn tự do và trong sáng”, cảm nghĩ như một nhân loại sôi nổi, yêu sống, yêu tìm tòi đến mãnh liệt. Mà thứ đã nung đúc tạo dựng nên những cái đẹp trong tính cách của con sông ấy là chính là mảnh rừng già đang ôm ấp ở 2 bên con sông. Nhưng dẫu có sôi nổi, nhiệt huyết đến thế nào thì sông Hương vẫn mong muốn thu liễm cái tính nết ấy lại, giấu gọn trong rừng già, “đóng kín lại ở cửa rừng và ném chìa khóa &o lòng sâu của vực thẳm dưới núi Kim Phụng”. Chỉ có những nhân loại thực sự thích thú, thực sự nhiệt huyết có ham mong muốn tìm hiểu như Hoàng Phủ Ngọc Tường mới có thể tìm tòi ra được những điều mà bấy bấy lâu sông Hương vẫn hòng giấu kín, quả này là một công trình hao tổn nhiều tâm huyết, cần một tâm hồn tinh tế & sắc xảo & sự kiên trì vượt khó của người làm văn nghệ.

Khi ra khỏi rừng, sông Hương đã nhanh chóng chuyển mình không còn đưa dáng vẻ của một người con gái Di-gan hoang dã, quyến rũ nữa mà lại trở nên thật hiền hòa, ấm áp tựa như “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở”. Người mẹ ấy đã nuôi nấng, tẩm bổ đứa con thân yêu tên cố đô Huế bằng dòng sữa phù sa thật ngọt ngào, cũng dạy cho con mình những nét văn hóa lâu đời bằng sự “dịu dàng và trí tuệ”. Ở đấy ta thấy một sự hy sinh lặng lẽ lặng thầm mà người mẹ đã hy sinh cho con cháu của mình, niềm ước ao lớn lao, đầy yêu thương giành cho đứa con nhỏ nhắn, mộng mơ. Tác giả đã thật tài tình khi biến sông Hương thành một sinh thể có cảm hứng, có lòng yêu thương, biết hy sinh, nhất là mối quan hệ mẫu tử giữa sông Hương & Tp Huế lại càng khiến người ta ấn tượng không thôi.

Vượt ra khỏi lòng Trường Sơn, sự lột xác của dòng sông khiến Hoàng Phủ Ngọc Tường liên tưởng đến mẩu chuyện cổ tích “Nàng công chúa ngủ trong rừng”, thì ở ở giai đoạn này nhà văn cũng có sự kiên tưởng rất mới mẻ, ấy là dòng sông Hương được người tình trong mộng suốt từ mấy thế kỷ đánh thức giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại. Sở dĩ có sự ví von đầy cổ tích & hữu tình như thế là do con sông Hương qua khúc này thật hiền hòa êm dịu, nhìn từ trên cao xuống không khác gì 1 tấm lụa mượt mà uốn lượn quanh Tp Huế. Cái sự mượt mà ấy dễ làm người ta nghĩ đến Hình ảnh của một người con gái còn son trẻ, vẫn đang trong chặng đường tìm kiếm định mệnh đời mình, vừa đưa nỗi niềm e lệ dịu dàng, nhưng cũng không kém phần mãnh liệt, bạo gan. Cái cách chảy của con sông khúc này giống như một sự chạy đuổi tình tứ của những nhân loại yêu nhau, hết chuyển dòng liên tục lại “vòng giữa những khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong thật mềm”, tựa như bóng dáng một người con gái xinh đang phô ra những vẻ thanh xuân mượt mà, khiến lòng người phải xôn xao, thổn thức.

Xem Thêm : Thủy triều là gì? Lên xuống &o thời gian nào trong ngày?

Chẳng những đưa những vẻ đẹp quyến rũ mềm mại mà ở đoạn này sông Hương còn đưa nhiều dáng vẻ đa dạng & phong phú, “Có khi sắc nước trở nên xanh thẳm”, những lúc ngoằn ngoèo qua những ngọn đồi hai bên bờ, thì màu trời lẫn màu xanh của đồi soi bóng trên dòng Hương giang tạo ra những màu sắc thật đẹp, biến đổi theo thời gian trong ngày “sớm xanh, trưa &ng, chiều tím”. Khi sông Hương lững lờ chảy ngang qua lăng tẩm của những ông hoàng bà chúa khi xưa, nó lại đưa một vẻ đẹp trầm mặc, cổ thi tựa như một bức họa đồ thủy mặc, hình như dòng sông đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, hẳn là tấm thực chân tình kính, là những hoài niệm về hoàng cung Huế những ngày còn vẻ vang,…

Tiếng chuông chùa Thiên Mụ đã đánh thức dòng sông ra khỏi dòng niệm tưởng của nó, gọi nó về với sự hồn nhiên vui tươi với “những bãi biền xanh biếc của vùng ngoại ô Kim Long”, tựa như đứa con thấy đường về nhà, tựa như cô gái trẻ thấy người yêu, một cảm nghĩ thật yên tâm, yên bình biết bao. Vẫn bằng sức liên tưởng mới mẻ Hoàng Phủ Ngọc Tường đã mường tượng ra Bức Ảnh “chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên nền trời, nhỏ bé như những &nh trăng non” rất hữu tình, trữ tình. Con sông bây giờ đã qua khỏi cái giai đoạn chạy đuổi tình ái, trở nên thật dịu dàng & e lệ, tựa như cô gái Huế trong vòng tay của người thương, “uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến cồn Hến”, làm dòng sông mềm mại hẳn đi, như một lời đền đáp rất uyển chuyển, “một tiếng vâng không nói ra của tình yêu”.

Khi đã tiến hẳn &o đến Tp Huế thì sông Hương lại được ví như một “điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế”, sở dĩ có sự so sánh như thế là bởi nhà văn đã tinh tế nhận biết dòng chảy dòng sông khi &o Huế đã chững lại rất là nhiều tựa như “mặt hồ yên tĩnh”, bởi “những chi lưu ấy, những hòn đảo nhỏ trên sông đã làm giảm hẳn lưu tốc của dòng nước”. Câu văn êm ả, tựa như tiếng nhạc chậm chạp, du dương khiến nhân loại ta chìm &o một khoảng trống gian thi vị, trữ tình. Đặc biệt cái sự chậm chạp, êm ả của con sông Hương càng trở nên sắc nét khi nhà văn so sánh với dòng “sông Nê-va cuốn trôi những phiến băng lô xô”, “mỗi phiến băng chở một con hải âu nghịch ngợm đứng co lên một chân, thích thú với chiếc thuyền xinh đẹp của chúng”. Nhà văn thật vui thú khi nhớ về những ước ao thuở nhỏ, mong muốn hóa thành những chú chim cánh cụt để thỏa sức đùa giỡn, thế nhưng tàu băng đi nhanh quá, những chú chim ấy không kịp vẫy tay chào những con chim đang ngẩn ngơ ở lại. Có thế tác giả mới lại nhớ về dòng Hương giang thân yêu, dịu hiền, mới lại càng thêm yêu quý trân trọng cái điệu chảy chậm chạp, nhẹ nhõm như một người con gái còn quyến luyến người yêu, nửa mong muốn đi, nửa mong muốn ở lại nằm lâu hơn trong lòng anh chàng xứ Huế mộng mơ.

Khi rời khỏi Tp Huế, sông Hương vẫn còn chưa mong muốn rời hẳn, vẫn quyến luyến lắm, tựa như một người tình thủy chung chẳng mong muốn chia xa. bởi vậy nó mới “đột ngột đổi dòng rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao vinh xưa cổ”, nhà văn đã tư cách hóa nó lên, gọi đấy là nỗi vương vấn, “một chút lẳng lơ bí mật của tình yêu”.

Vẻ đẹp lịch sử của Huế là điều không có gì phải đàm luận, suốt mấy trăm năm lịch sử cố đô, nhìn thấy sự thăng trầm phồn thịnh của triều Nguyễn, triều đại cuối cùng của lịch sử phong kiến viet nam, “vẻ vang soi bóng kinh thành Phú Xuân”. Bao nhiêu buổi lễ, bao nhiêu biến cố, bao nhiêu đổi thay sông Hương đều lặng lẽ ghi nhớ, lặng lẽ ẩn giấu &o tận đáy lòng, tựa một nhà sử gia kín miệng. Thế nhưng dẫu có trải qua mấy ngàn năm, lịch sử đồng hành với Huế, với độ tuổi tưởng như già nua, nhưng tâm hồn của dòng Hương giang chưa lúc nào úa tàn. Nó vẫn luôn vậy, như có thuốc trường sinh bất lão, vẫn đưa một tâm hồn cá tính, một dáng vẻ yêu kiều của cô gái đang tuổi đôi mươi, chưa lúc nào hết khao khát & tìm kiếm tình ái đích thực.

Như thế ánh lửa trong chữ ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã thực sự lên đường tình lòng yêu, niềm mến mộ, khen ngợi với dòng Hương giang, với vùng đất mà ông đồng hành suốt bao năm dài. Từng dòng, từng chữ trong tác phẩm ta luôn nhận biết được sự tỉ mỉ, chăm nom, đọc đến đâu người ta cũng nhận rõ được mạch cảm hứng của nhà văn, rất tâm huyết, yêu thương & trân trọng. Bởi cần có trân trọng, quý báu lắm, ông mới vất vả phân tích tìm hiểu dòng sông Hương từ ở khúc thượng nguồn, từ ở trong rừng già, nơi mà vốn dĩ con sông mong muốn giấu đi. Rồi ông chẳng những khám phá về địa lý mà còn đi &o cả lịch sử, cả văn hóa Huế, nhân loại Huế. Tổng hòa toàn bộ những điều ấy đã tạo ra một tác phẩm chữ ký thực sự xuất sắc, chứa nhiều “ánh lửa” như Nguyễn Tuân đã nhận định.

Nhận định 2: “Xin được nói về Hoàng Phủ Ngọc Tường như một thi sĩ của thiên nhiên”

1. Yêu nhân loại Hoàng Phủ Ngọc Tường trong thơ, quý nhân loại Hoàng Phủ trong văn, tôi đã nhiều lần trằn trọc tìm một từ, một định nghĩa thật đúng đắn để đặt tên cho phong thái Hoàng Phủ Ngọc Tường.

Tài hoa ư? Thì chính nhà văn thi sĩ đã tự ý thức để vận &o mình nỗi cô quạnh dài dặc của cả một đời phù du “tôi sẽ tìm em giữa mịt mờ vô tận, dù một ngày còn đập cánh tài hoa”. Mới lạ ư? Thì những vần thơ, những trang ký, ngay cả những lúc “nhàn đàm”, nghĩa là những lúc mình là mình nhất, không còn lệ thuộc &o những khuôn mẫu nào, những lúc “kiến thị cuộc đời như một trò chơi và tự xem mình cũng là một trong số những người ham chơi” (Người ham chơi) Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng từng nói lên điều đó. Phong phú ư? Lẽ nào lại quy &o một từ dễ dàng thế, dẫu toàn cầu văn nghệ của anh tự nó đã là một minh chứng xác thực cho điều này. Phúc hậu ư? Thì hơn ai hết Hoàng Phủ Ngọc Tường là người thấu hiểu với lời hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn – một mảnh hồn đồng dạng với anh: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì, em biết không? – Để gió cuốn đi”. Cái tâm ấy lấp lánh trên từng trang viết của một nhân loại suốt một đời rong ruổi trong những năm tháng đại chiến, trong những ngày tháng hòa bình. Hình như khó “sắp xếp” một chỗ cho Hoàng Phủ Ngọc Tường, dù chỉ bằng từ ngữ lý luận. Cảm nghĩ văn thơ anh Tường là cảm nghĩ tự con tim, với cả vốn liếng văn hóa có sẵn ở mỗi người.

Xem Thêm  Người sinh năm 2008 có mệnh gì? Lưu ý phong thủy cần biết

Tuyển tập Hoàng Phủ Ngọc Tường đã mang đến cho người xem một cái nhìn toàn diện về nghiệp văn & cả nghiệp đời của một tác giả. Hoàng Phủ Ngọc Tường thuộc loại tác giả mà những trang viết cũng chính là những trang đời sàng lọc. Cũng hiếm hoi một tác giả nào trổ tài hết mình một cái tôi vừa phong phú vừa thống nhất trong những chuyên mục mà mình sáng tác như Hoàng Phủ Ngọc Tường. Nếu đọc ký Hoàng Phủ Ngọc Tường, tất cả chúng ta đối mặt với một cái tôi trầm tư về lẽ đời, lẽ người thì hình như trong thơ anh có một nhân loại khác – một cái tôi trầm lặng trong nỗi buồn trơ khấc. & nếu trong thơ, cái tôi luôn tự mình đối mặt với bóng mình, một cái tôi ngồi tỉ mẩn lượm nhặt, ghép lắp những – mảnh – mình – rơi – vãi (dáng ai như tôi đi ngang qua cánh đồng, thu nhặt lại mình trên ngọn gió, giống như con chim sẻ nọ, thu về từng cọng &ng khô) thì đọc ký & “nhàn đàm” của anh, người xem bao giờ cũng tưởng tượng rằng, có một người nghệ sĩ, một kẻ lãng du, rong ruổi hoài giữa khói & mây, “giữa không gian mù sương giăng đầy tơ trời của mùa thu”; giữa tiếng ve ran giấu trong những hàng phượng đỏ mùa hè; hay trong cái tím ngát của buổi chiều, hoặc giữa đêm khuya, khi “những cây ngọc lan nhả &o không trung một mùi hương sâu thẳm và bí ẩn”. Dẫu viết về đời hay viết cho mình, dẫu có lúc lặng buồn có lúc bông đùa, riết róng hoặc có khi lên giọng sử thi, bao giờ Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng trổ tài mình như một “thi sĩ của thiên nhiên”.

Lần dở từng trang viết của anh, theo sau những bước lãng du, những phút “nhàn đàm”, hay đồng điệu với những vần thơ có tính chất tự bạch của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nét đọng lại ở người xem vẫn là bức ảnh một nhân loại hòa nhập với thiên nhiên. Ngay ở nhan đề những tập sách của anh cũng từng trổ tài được ấn tượng này. Từ Người nổi tiếng trên đỉnh Phu Văn Lâu, Ai đã đặt tên cho con sông, Bản di thư cỏ lau, đến Hoa trái quanh tôi, Tp & chim, Ngọn núi ảo ảnh, Người hái phù dung v.v… những tín hiệu thẩm mỹ ấy đã ngầm bộc lộ nhân loại & nét rực rỡ của văn thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường. Phải chăng một nhân loại biết say đắm một chòm mây, một dáng núi, một bóng trăng là nhân loại biết sống & sống đẹp. Là thi sĩ của thiên nhiên, Hoàng Phủ Ngọc Tường nhạy cảm với cỏ, hoa, ngàn thông, chim sẻ. Trong thơ anh hiện ra nhiều hình ảnh hoa dại, cỏ gai, chim trời… như là biểu tượng của thiên nhiên trong trẻo, thuần khiết. Là thi sĩ của thiên nhiên, những trang ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường đem đến cho người xem những miền không gian xanh thẳm, ẩn chìm những vết trầm tích văn hóa từ thiên nhiên.

2. Hoàng Phủ Ngọc Tường viết nhiều chuyên mục nhưng ở giai đoạn này chúng tôi chỉ đề cập đến những trang ký viết về thiên nhiên Huế của nhà văn. Với thể ký anh đã khẳng định rõ sở thích riêng & đóng góp thêm phần “bản sắc hoá” vhọc tập một mảnh đất. Chính những trang ký này đã thực sự làm ra một Hoàng Phủ Ngọc Tường của Huế, để tác phẩm của anh không biết tự bao giờ đã chuyển đổi thành một phần máu thịt của văn hóa & vhọc tập Huế. Đọc những trang ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường cảm nghĩ về thể ký có sự đổi thay thú vị. Chuyên mục chuyên ghi chép các buổi lễ sôi bỏng, có thực này qua ngòi bút Hoàng Phủ Ngọc Tường lại thấm đẫm chất trầm tư, trữ tình. Rất là nhiều ánh lửa, Ai đã đặt tên cho con sông, Hoa trái quanh tôi… chính là sản phẩm của một phong thái ký mới mẻ đến duy nhất, với những trang viết vừa trí tuệ, vừa nặng trĩu trầm tư. Ký Hoàng Phủ Ngọc Tường giàu lượng thông tin. Tác giả tỏ ra thấu hiểu đến lọc lõi những gì mình viết.

Những trang kí viết về Huế là những trang thơ văn xuôi, đóng góp thêm phần khẳng định sự thành công của anh về thể ký, song song bộc lộ rõ một sở thích riêng. Này là “chất Huế” bàng bội nghĩa đãi khắp những trang viết của anh. Hoàng Phủ Ngọc Tường là cây viết ký đồng hành với cội nguồn, truyền thống văn hóa Huế. Trong bảng màu phong phú của loại ký thiên về văn hóa, ký Hoàng Phủ Ngọc Tường chăm chú về thiên nhiên & văn hóa vườn.

Vườn là một không gian văn hóa đặc thù của Huế. Hệ thống vườn nhà, vườn lăng, vườn chùa, vườn trường làm tái tạo sắc xanh & trữ tình cho Huế. Sắc xảo với ưu đãi của thiên nhiên giành cho mảnh đất kinh kỳ cũ, bằng những trang ký trữ tình, với văn phong mềm mại, cuốn hút, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khắc họa đậm nét yếu tố văn hóa đặc thù này. Trong Hoa trái quanh tôi, nhà văn viết: “Có lẽ thiên nhiên đã giữ một vai trò nào đó, thực quan trọng, trong sự tổng hợp nên cái mà người ta có thể gọi là “bản sắc Huế”. Từ cái nhìn đó, Hoàng Phủ Ngọc Tường say sưa viết về những khu vườn Huế. Không có sự thông tỏ về văn hóa vườn, khó có thể viết được những trang thú vị về vườn Huế như thế.

Những bức họa thiên nhiên trong bút ký Hoàng Phủ Ngọc Tường mang một nét Huế riêng, nhà văn rất có ý thức làm rõ nét đặc thù của không gian xanh sâu của Huế. Viết về Thành phố và chim, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã từng kêu lên như thảng thốt ngạc nhiên “Chưa cần đến âm nhạc, Huế từ trong tâm hồn nó đã đưa sẵn một mêlôđy của riêng mình. Là Tp vườn, Huế tràn trề âm do thiên nhiên ban cho: dàn đồng ca của ve sầu mùa hè, tiếng hát trong & cao nhòng của ve kim như tiếng bè bạn viôlông mùa thu, lời nỉ non của sâu bọ trong những sân vườn mùa đông, & cả bốn mùa, ôi Huế bốn mùa đầy tiếng chim”. Trong mẩu bút ký Khói và mây, Hoàng Phủ Ngọc Tường kỳ công tả một tiếng ve, một thứ âm thanh có lẽ trở thành của Huế mỗi lúc mùa hạ trở về: “Sân vườn Nhà Chung trước mặt nhà tôi đầy tiếng ve. Ve sầu kêu rất đúng giờ, cứ cách nhau &i tiếng thì lại dấy lên cùng một lúc như một dàn nhạc giao hưởng, làm cho mùa hè ở Huế có một tiếng động riêng. Đến già nửa mùa hè thì ve sầu im tiếng nhường chỗ cho tiếng ve kim. Ve kim kêu li ri như tiếng vĩ cầm, báo hiệu mùa thu đang đến”. Nhà văn khẳng định: “Thật hiếm hoi Tp nào mà tiếng ve lại xen lẫn với tiếng xe cộ như ở Huế. Rõ ràng và cụ thể Huế là một Tp vườn. Tôi có cái thú lên chơi ở những sân vườn ngoại ô &o dịp đầu thu. Ở đó trong ngọn gió heo may lành lạnh, tôi còn gặp trên những thân cây trong vườn những cái vỏ khô của con ve sầu. Mùa hè đã đi ngang qua song trời đất còn để lại một tí vết tích trên những xác ve sầu”.

Huế là một thành phố xanh, người Huế sống gần gũi, gắn liền với thiên nhiên nên môi trường xanh ấy có tầm quan trọng đặc biệt trong việc tìm hiểu tính cách con người của vùng đất kinh kỳ cũ. Văn hóa vườn tiềm ẩn trong cách sống, cách ăn uống và cả cách ứng xử của người Huế. Nét văn hóa ứng xử đó đã được Hoàng Phủ Ngọc Tường biểu hiện tinh tế qua một thể loại ngỡ chỉ là ghi chép sự kiện. Nét văn hóa Huế in sâu trong những dòng chữ, câu văn khi anh tìm thấy sự tương giao giữa người Huế và thiên nhiên. Theo Hoàng Phủ Ngọc Tường: “Tưởng không cần nhiều hơn để nhận biết rằng có bao nhiêu điều trong đời sống nội tâm của người Huế đã tạo ra qua tình bạn kiên cố lâu dài với chim đến nỗi người ta đã đưa theo tiếng chim &o âm nhạc để phấn đấu đạt tới nỗi lòng, như trong bài Lý qua đèo”.

Viết về mối quan hệ thân thiết giữa thiên nhiên và con người, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đơn cử 1 cách ứng xử đầy nghĩa tình của người Huế với cây cỏ. Theo anh: “Cho đến nay, người Huế vẫn còn duy trì một phong tục thượng cổ về tình bạn cao quý đó. Khi người chủ vườn tạ thế thì những người già đem buộc băng tang &o những cây quý trong vườn để cây khỏi tàn lụi theo, vì người ta tin rằng cây cũng vui buồn cùng với nhân loại”. Người Huế chuyên chút vườn “với toàn bộ ý thức văn hóa & đã nhận lại từ cây lá những lời ngụ ngôn lặng lẽ” (Hoa trái quanh tôi)..

Trong văn hóa ứng xử của người Huế có một tục tạ ơn đầy chất nhân văn – đó là tục tạ ơn cây của những người làm vườn xưa. Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường cung cấp cho người đọc một phong tục nhân hậu, miêu tả mối quan hệ gắn bó giữa vườn cây và con người (Hoa trái quanh tôi). nhân vật bà Lan Hữu trong mẩu ký đã nhỏ nhẹ tâm sự: “Người làm vườn xưa có tục tạ ơn cây. Cuối năm có cái lễ nhỏ, có hột nổ, pháo & ít giấy &ng bạc dán &o gốc cây. Không phải thờ cúng thần thánh chỉ là mình đã nhận của nó nhiều thì trả lại cho nó chút ít. Cô không làm như người ta, nhưng nhân loại nhớ ơn cây là phải”. Có thể nói đó là cách ứng xử rất Huế.

Như tất cả những ai nhiệt tình đến môi trường thiên nhiên xứ Huế, lại là nhà văn nhạy cảm với mối quan hệ giữa con người và môi trường, Hoàng Phủ Ngọc Tường nhiều lần công bố báo động về sự hủy hoại thiên nhiên trong lành của Huế. Trong mẩu ký Thành phố và chim, Hoàng Phủ Ngọc Tường day dứt: “bây giờ thì toàn bộ đã cất cánh về phương trời nào không biết… Hiện thời Tp vắng bóng chim, hầu hết chim chóc đã bỏ Huế mà đi. Nguồn cơn ấy bởi vì đâu? “. Bằng nỗi trầm tư đầy tâm huyết người thi sĩ thiên nhiên ấy đã lên tiếng đánh động về sự hủy hoại môi trường của vùng đất kinh kỳ cũ và tìm giải pháp nhằm bảo vệ thiên nhiên vườn Huế, để một ngày nắng ấm những cánh chim lại bay về – “những bè lũ đàn còn hoàng hôn, đàn quạ mùa mít chín, con chim ca cút kêu đò, con chim khách lẫn vườn cau, con chim chèo bẻo lẫn cây măng vòi, & sau cùng, cả con chim bói cá sặc sỡ cất cánh vù qua hồi ức tuổi thơ của tôi, hấp dẫn như ảo ảnh” (Thành phố và chim).

Huế trong những trang văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường mang âm hưởng huyền hoặc của những thành quách rêu phong, những khu vườn trầm mặc, cổ kính, những rừng thông u tịch, nét trữ tình của núi Ngự sông Hương. Đã từ lâu sông Hương núi Ngự đã trở thành biểu tượng gắn kết trong thơ văn. Trong đời sống văn hóa tinh thần của cư dân Huế, sông Hương núi Ngự mang vẻ đẹp tương hợp, hài hòa. Nhà văn đã tìm thấy trong vẻ đẹp sơn thủy hữu tình này một sự hòa nhập “văn hóa con sông”, và “văn hóa núi”. Sông Hương đã trở thành đối tượng thẩm mỹ của thơ ca nhạc họa, nhưng chỉ dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường, dòng sông thi ca này mới được soi chiếu từ nhiều phía. Dòng Hương chảy tràn trên những trang ký của anh, nhiều dáng vẻ. Có khi sông Hương là “một cô gái di-gan hào phóng & man dại, có khi là “mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”, có lúc sông Hương trở thành “một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya”. Đến với những trang ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường, người xem có dịp thông thạo thêm về cội nguồn sông Hương & văn hóa Huế. Sông Hương & “văn hóa sông ngòi” ấy hình như được Hoàng Phủ Ngọc Tường thu tóm lại trong một mẩu thần thoại đẹp khép lại những trang ký bộc lộ một cái tôi trầm tư & nồng cháy suy tư: “Ai đã đặt tên cho dòng sông? Có nhiều cách trả lời cho thắc mắc ấy. Trong đó, tôi thích nhất một huyền thoại kể rằng vì yêu quý con sông xinh đẹp của quê hương, con người ở hai bờ đã nấu nước trăm loài hoa đổ xuống lòng sông, để làn nước thơm tho mãi mãi. Tôi lĩnh hội ý của truyền thuyết ấy như thế này: con người đã đặt tên cho dòng sông như nhà thơ chọn bút hiệu của mình, gửi gắm &o đấy tất cả ước vọng muốn đem cái Đẹp và tiếng Thơm để xây đắp văn hóa và lịch sử”.

Xem Thêm  Quá khứ siêu điển trai của hot girl chuyển giới – Eva

Chẳng thể kể ra hết những câu, những chữ, những lóng lánh tài hoa trên những trang ký viết về sông nước thiên nhiên của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Chẳng thể trích dẫn hết những câu &o loại “tuyệt bút” của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Văn phong Hoàng Phủ Ngọc Tường có những câu đẹp như không phải là viết mà như trào ra từ đầu ngọn bút trong một “phút linh” không trở lại. & tôi đột nhiên hiểu tại sao nhà văn Tô Hoài, một trong những bậc thầy về văn nghệ từ ngữ, khi giới thiệu tập ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã không viết gì thêm ngoài chính những dòng văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, để rồi cuối cùng bật thốt lên: ” Hoàng Phủ Ngọc Tường đã trằm cả tâm hồn trong khuôn mặt cuộc đời cùng với đất trời, sông nước của Huế”. Trong mọi không gian & thời gian, dưới ngòi bút tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường, Huế xuất hiện thân thuộc mà lạ lẫm đến ngạc nhiên. Bằng những con chữ có hồn anh đã đóng góp thêm phần làm nổi rõ bản sắc của thiên nhiên Huế & nhân loại Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường đã góp cho ký Việt một tiếng nói riêng của một nhà văn rất Huế.

3. Sinh thời nhà văn Nguyễn Tuân nhận định: “Ký Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa”. Hẳn rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đảm nhận rất là nhiều ánh lửa của đời sống & luôn giữ cho tâm hồn mình nồng ấm. Chất lửa ấy là một phần tâm hồn của nhà văn. Niềm tin về cuộc đời của nhà văn thật rộng lớn. Giữa bao nhiêu thăng trầm cuộc đời, anh tin rằng “chim phượng hoàng sẽ bay về núi cũ, bầy ong mật sẽ sống lại trên những hoa rừng nở đầy thung lũng”. Niềm tin ấy đã hỗ trợ anh vượt mặt hết mọi trắc trở kiếp người, để từ bây giờ Tuyển tập Hoàng Phủ Ngọc Tường như một món quà trí não lớn lao anh giành cho cuộc sống.Một nhà văn lớn phải là một nhà văn vượt ra khỏi hạn chế của vhọc tập vùng, vhọc tập địa phương để trở thành nhà văn dân tộc & vươn đến ngưỡng cửa toàn cầu. Tôi tin rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đoạt được điều đó. Nhưng dẫu sao vẫn cứ mong muốn dành Hoàng Phủ Ngọc Tường cho Huế, bởi từ lâu anh đã làm một mảnh hồn quen thuộc của Huế rồi. Xin được mượn những câu thơ của Nguyễn Trọng Tạo để hiểu thêm về “người thi sĩ thiên nhiên”:

Nhận định 3: Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhà văn của những con sông

Xem Thêm : Đeo chìa khóa ô tô thế nào để không bị coi là “khoe của” mà vẫn

Suốt 13 năm nay, những người dân ở bên bên bờ sông Hương đoạn chạy qua Tp Huế cứ các tháng một đôi lần lại gặp cảnh một ông lão trạc tuổi 70 ngồi trên xe lăn, được vợ đẩy xe đi dạo trên bờ sông Hương. Có lần người ngồi trên xe còn yêu cầu được đẩy xe xuống thuyền nghe ca Huế. Này là nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, tác giả của những áng văn thơ nổi tiếng về những con sông như “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. 13 năm sống trên giường bệnh, phải di chuyển bằng xe lăn là 13 năm ông nhớ thương những con sông, như ông nói: “Những dòng sông luôn mang lại cảm xúc sáng tác cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm hồn vhọc tập tôi từ nhỏ cho đến bây giờ và mãi mãi sau này”.

Hoàng Phủ Ngọc Tường chào đời & lớn lên tại Huế nên từ nhỏ ông đã đồng hành với dòng Hương Giang. “Ngoài những giờ lên lớp, mỗi ngày tôi đều tắm sông cùng với nhóm bạn học, ngày nào không ra sông lại thấy hụt hẫng như thiếu một điều gì đó”, nhà văn kể lại. Ông nói rằng chính sông Hương đã nuôi huyết mạch văn chương trong nhân loại ông, giúp những huyết mạch ấy lan toả & sống mãi cho đến từ bây giờ: “Những kỷ niệm thời ấu thơ như những đêm nghe ca Huế dù đã cách nay hơn nửa thế kỷ nhưng tôi vẫn không quên. Ngày đó những đêm ca Huế không sân khấu đèn màu, không micro, người nghe ngồi bệt dưới nền đất để thưởng thức âm nhạc… Những kỷ niệm dung dị đó đã ám ảnh suốt những năm tháng tôi xa sông Hương sau này, để bài ký đầu tiên trong cuộc đời sáng tác của tôi là con sông quê hương”, nhà văn tâm sự.

“Ai đã đặt tên cho dòng sông”, “Sử thi buồn”… và rất nhiều sáng tác khác của Hoàng Phủ Ngọc Tường đều có dấu ấn của sông Hương thơ mộng. Xa Huế, nhà văn nhớ nhất dòng sông. chính vì dù ông và gia đình đã nhiều lần vì công việc phải chuyển ra Hà Nội sinh sống, hoặc &o Thành phố Hồ Chí Minh nhận công tác, nhưng cuối cùng nhà văn đều bỏ lại cảnh phố thị tấp nập, đưa vợ con về Huế chỉ vì không chịu nổi nỗi nhớ sông Hương.

Hoàng Phủ Ngọc Tường ví sông Hương như một cô gái di-gan, tức thiếu nữ mang trên mình vẻ đẹp dịu dàng pha chút hoang sơ, man dại của núi rừng, nhưng lại có lúc hiền hòa như một thiếu nữ hiền thục. “Giúp tâm hồn thi sĩ, nghệ sĩ yên tĩnh, là hoàn cảnh sống để nghĩ suy & viết về cuộc đời một cách sâu sắc nhất”, ông nói.

Hoàng Phủ Ngọc Tường kể lại, trước khi bận rộn bệnh phải chịu ngồi xe lăn, ông đã có hàng chục năm rong ruổi khắp những vùng đất từ Bắc chí Nam. Nhà văn có một trải nghiệm: “Con sông là nơi đưa nhiều yếu tố văn hoá của nhân loại, mảnh đất ở những nơi sông chảy qua”, nên đi tới đâu ông cũng đặc biệt niềm nở đến những dòng sông. Nhà văn đã từng có nhiều lúc đứng lặng hàng giờ trên bờ đê sông Hồng mà so sánh rằng “Sông Hồng như một huyết mạch lớn nuôi sống Thủ đô. Nước sông theo cống rãnh toả đi khắp mọi nơi như huyết mạch chảy dọc thân thể người”.

Ông lão ngồi xe lăn này cũng là người đã từng đi dọc dòng sông Cửu Long đoạn chảy qua Việt Nam dài chừng 250 km. Dòng Cửu Long cuồn cuộn chảy, phóng khoáng và dân dã như tính tình hồn hậu của người miền Tây. “Bữa cuối cùng về tới Cà Mau khi trời đã chập tối, người dân chung quanh đến mời về nhà nghỉ lại, còn đồng chí Chủ tịch ủy ban xã thì mua nguyên xô rượu về đãi khách. Con sông chẳng những bình dân nồng hậu như vậy, mà còn tồn tại những khoảng lặng, như 1 chiều đến ngã ba sông, tôi gặp hình ảnh người mẹ vừa cho con bú vừa bán hàng trên chợ nổi giữa vùng sông nước rộng. Lúc đó thấy cảm tưởng rưng rưng trong lòng, mà sau này những hình mẫu ấy đã là vật liệu, đã phảng phất trong nhiều bài ký khác của tôi”, Hoàng Phủ Ngọc Tường nhớ lại.

Hoàng Phủ Ngọc Tường tự nhận mình có duyên nợ với những dòng sông. Trong lần về quê nội Quảng Trị, nhà văn rung động trước cảnh người mẹ chèo đò đưa quân sang sông Bến Hải. “Khi tôi hỏi, mẹ bảo rằng con mẹ đã hy sinh trên con sông này nên mẹ căm phẫn đàn giặc cướp nước, mẹ thề sẽ chèo đò mang bộ chếi cho đến khi không còn sức để giữ tay chèo được nữa. Chính cảm hứng của bà mẹ người hùng khiến tôi kính trọng đã là chủ đề của nhiều tác phẩm tôi viết sau này”, nhà văn nói.

Mùa hè 1998, nhà văn bị tai biến sau một đêm thức khuya, khi được đưa đến cấp cứu tại bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán thù thù thù thù sẽ có bản lĩnh ông bị liệt tay, chân. Nhiều người lúc đó nghĩ rằng ông sẽ suy sụp, buồn chán mà bỏ bút giấy. Tuy nhiên chính Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khiến mọi người phải khâm phục trước nghị lực phi thường của mình: “Lúc đó tôi chỉ lo mình không đủ thời gian để viết hết những gì đã ấp ủ lâu nay nay, bao nhiêu công việc dang dở còn chờ mình phải giải quyết sao đơn giản gục ngã như thế được”, nhà văn thổ lộ.

Tay bị liệt không thể cầm bút nên ông suy nghĩ rồi đọc cho vợ ghi ra giấy hoặc đánh trực tiếp lên máy vi tính. Sau đó ông chăm chú nghe lại từng chữ một và chỉnh sửa và biên tập từng câu. Đã 13 năm 2 tháng kể từ ngày ngã bệnh đến nay, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã cho xuất bản hàng trăm trang sách bằng cách viết văn như thế. Những tác phẩm như “Huế- di tích & nhân loại”, “Rượu hồng đào chưa uống đã say”… là thành quả của ông trong suốt thời gian dài lao động trên giường bệnh. Ông nói: “Chẳng thể đi đây, đi đó được nữa nên chỉ còn cách nhớ lại những kỉ niệm, kể lại những mẩu chuyện mà mình từng nhìn thấy trong những năm tháng rong ruổi dọc quốc gia, dọc những con sông”.

Hoàng Phủ Ngọc Tường nhẩm tính, ông đã từng gặp hầu hết những dòng sống chảy trên đất mẹ Việt Nam. Từ sông Hương, bước đi của ông đã đến đoạn sông Hồng chảy &o đất Việt Nam, con sông Đà hoang sơ, sông Bến Hải, những ngọn suối góp nước thành sông chảy dọc dãy Trường Sơn, rồi chín cửa sông dòng Cửu Long đổ ra biển lớn… “Tôi nhớ những con sóng vỗ bờ, vỗ mạn thuyền những đêm nằm thao thức. Đã xa rồi, đã lâu rồi không nghe lại tiếng sóng quen thuộc ấy, nhưng hình như những tiếng sóng ấy đã tạo cho tôi ý chí vươn lên trong cuộc đời”, nhà văn tâm sự.

Hoàng Phủ Ngọc Tường mắt ngóng ra khoảng xa xăm ngoài khung cửa sổ: “13 năm nay, nhờ có những con sông trong hồi ức, nên dù phải ngồi một chỗ nhưng tâm hồn tôi bao giờ cũng hướng ra bên phía bên ngoài, vui cùng cuộc đời. Bảy cuốn chữ ký viết trên giường bệnh của tôi có đóng góp lớn nhờ hoài niệm về những con sông. Mỗi khi stress chực gục ngã, tôi lại thúc mình phải vươn lên như những đợt sóng vỗ mãi không mỏi”, giọng ông ngắt quãng bởi những cơn ho.

Trong bài ký “Ai đã đặt tên cho con sông”, ở đoạn cuối tác giả đặt câu hỏi bâng quơ: “Ai đã đặt tên cho con sông Hương? Có nhiều cách giải đáp cho thắc bận rộn ấy, trong đó tôi thích nhất một thần thoại kể rằng vì yêu quý dòng sông xinh tươi của quê hương, nhân loại ở hai bên bờ đã nấu nước trăm loài hoa đổ xuống lòng sông, để làn nước thơm tho mãi mãi…”. Niềm thương nhớ những dòng sông đã tạo nên một cây bút Hoàng Phủ Ngọc Tường, và có người nói: “Sông miệt mài chảy về biển lớn không ngơi nghỉ & Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng chính là một con sông, miệt mài sáng tác không ngơi nghỉ để đóng góp cho đời những áng văn thơ hay”.

—/—

Với các bài văn mẫu Nhận định về Hoàng Phủ Ngọc Tường do Top đáp án sưu tầm & biên soạn trên đây, ao ước các em sẽ có thêm những hướng nhìn độc đáo & có cái nhìn tổng quát hơn về tác phẩm. Chúc các em làm bài tốt!

In addition to looking at this article You can also see other useful information. Many more we provide here: See more

Ai đã đặt tên cho con sông Hoàng Phủ Ngọc Tường (có đọc qua một số trích đoan đoạn phim clip )

Bài giảng “Ai đã đặt tên cho dòng sông” (Hoàng Phủ Ngọc Tường)| Vhọc hành OnlineNghiên cứu vẻ đẹp sông Hương thượng nguồn Trường Sơn & sông Hương ngoại vi Tp HuếBài giảng của thầy Phan Danh HiếuAi đã đặt tên cho con sông Phan Danh Hiếu Bài giảng văn hay dễ hiểuĐể xem tiếp hãy &o backlink: https://thayhieu.net/online

tham khảo: Người lái đò Sông Đà : https://www.youtube.com/watch?v=mfQzC9IPJo8

Hãy ủng hộ kênh Văn học Online & thầy Phan Danh Hiếu nhé các bạn.vanhoconline phandanhhieu aidadattenchodongsong

Nghiên cứu Ai đã đặt tên cho con sông (Hoàng Phủ Ngọc Tường) Ngữ văn 12 Cô Hoàng Mai Quyênbaigiangonline nguvanlop9 nguvanlop10 nguvanlop11 nguvanlop12 baigianghay giangvanhay cohoangmaiquyen hoangmaiquyen hocgioivan phantichvan nguvan hocvanonline

Thank you for viewing the bài viết. tác giả hoàng phủ ngọc tường

 

Nguồn: https://kengencyclopedia.org
Danh mục: Hỏi Đáp

Recommended For You

About the Author: badmin

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *